Từ biệt Mạc Tây Thừa, Lật Thư chỉ có một mình, lẳng lặng đi trên đường phố Hoành Điếm.
Đi chừng một trăm mét, phía trước có một chiếc Minivan, lẳng lặng chờ bà ở đó.
Trông thấy bà đi qua, một người đàn ông trung niên, nhất thời xuống xe, mở cửa xe ra cho bà: "Lật Thư, bị lạnh rồi sao?"
Người này, cũng là cha của Mạc Chấp và Mạc Tây Thừa, Mạc tiên sinh.
Mạc tiên sinh nịnh nọt nhìn Lật Thư, thế nhưng từ đầu đến cuối gương mặt Lật Thư lạnh lùng, xa cách gật đầu với ông, rồi lên xe.
Mạc tiên sinh lộ ra cười khổ, nhưng không có nổi giận, mà trực tiếp lên xe, ngồi ở trên ghế lái phụ.
Chỗ ngồi phía sau, Mạc Chấp ngồi đó, trước mặt Lật Thư, anh ta nhu thuận cúi thấp đầu, dáng vẻ đáng thương, hoàn toàn không có phách lối như ở bên ngoài.
Cậu ta nhìn về phía Lật Thư: "Mẹ, cậu ta nói thế nào?"
Lật Thư khẽ nói: " Cậu ta sẽ không cạnh tranh với con."
"Thế nhưng, nếu như không cạnh tranh với con, vì sao bỏ ra scandal như thế? Mẹ, mẹ đừng để đứa con hoang kia lừa gạt! Nó là diễn viên, biết giả bộ đáng thương nhất."
Lật Thư nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Mạc Chấp: "Ai nói với con cậu ta là con hoang? Nếu như cậu ta là con hoang, vậy cha của con cái gì?"
Mạc Chấp sững sờ.
Lật Thư hừ lạnh một tiếng: " Con những ngày này, thật sự là không ra gì rồi. Từ nhỏ ta đã dạy không cho con nói lời thô tục, con xem mình bây giờ đi, há miệng là con hoang!"
Mạc Chấp lập tức cúi thấp đầu xuống: "Mẹ, con sai rồi, con chỉ là giận..."
Nói xong, đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo cánh tay Lật Thư.
Lật Thư nhíu mày lại, rút tay trở về.
Chợt, bà cúi thấp đầu xuống nói: "Về sau, không cho phép con đi tìm cậu ấy gây phiền phức!"
Trong ánh mắt Mạc Chấp lóe lên mấy lần, lúc này mới gật đầu: "Vâng."
Nói xong câu đó, anh ta quay đầu nhìn về phía Lật Thư: "Mẹ, mẹ nhìn thấy bạn gái của cậu ta chưa?"
Rời đoàn làm phim, càng nghĩ tới cô gái kia, thì càng cảm thấy cô xinh đẹp, đến bây giờ, còn nhớ mãi không quên, trong lòng suy nghĩ.
Lật Thư nhíu đầu lông mày lại.
Mạc Chấp liền cúi thấp đầu xuống, thở dài: "Con thật sự thích cô ấy, bộ dạng xinh đẹp như vậy..."
"Im miệng!"
Mạc Chấp ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Mấy người trên xe, không nói gì thêm
Tiến vào khách sạn.
Ba người cùng lên trên phòng tổng thống.
Lật Thư tiến vào một phòng, ngay khi Mạc tiên sinh cùng đi theo qua: Lập tức đóng cửa phòng, cản Mạc tiên sinh ở ngoài cửa.
Mạc tiên sinh ủ rũ, do dự ở cửa thật lâu, cuối cùng nói vào trong: "Lật Thư, bà, bà nghỉ ngơi thật tốt."
Nói xong câu đó, lúc này ông mới theo Mạc Chấp, tiến vào một phòng tổng thống khác.
Sau khi Mạc Chấp vào cửa, liền trực tiếp kéo cánh tay Mạc tiên sinh lại: "Cha, con mặc kệ, con thích cô gái kia, nhất định cha phải khiến cô ta và Mạc Tây Thừa chia tay!"
Mạc tiên sinh nhíu mày: "Đứa nhỏ này, đều bị ta làm hư rồi!"
Thẹn với vợ, vợ hờ hững với mình.
Nhiều năm như vậy, Mạc tiên sinh đem tất cả tình yêu, đều cho Mạc Chấp, lúc này mới dưỡng thành dáng vẻ Mạc Chấp bây giờ.
Mạc Chấp liền nở nụ cười: "Không phải chỉ là một cô gái thôi sao, con chơi một chút thì thế nào? Vả lại lúc cha còn trẻ, không phải cũng chơi qua rất nhiều phụ nữ sao?"
Trên mặt Mạc tiên sinh nhất thời hiện ra bộ dạng không được tự nhiên.
Một lúc sau, ông mới gật đầu, chẳng qua Mạc Tây Thừa muốn ở chung với cô gái kia, không được."