Kiều Luyến:...
Cái Thủy Trầm Hương này, khẳng định mua trà sữa là dựa theo đầu người mà tính.
Mà đoàn làm phim bọn họ, người vốn không nhiều, làm sao có thể thiếu một phần?
Mà nếu như quả thật thiếu một phần, cũng dựa theo thân phận của người ở đây mà phân phát, cái Thủy Trầm Hương này, cố ý để mình xuống.
Khẳng định là cô ta cố ý!
Giờ này khắc này, cô ta còn lớn tiếng nói như vậy, chính là vì để Kiều Luyến mất mặt ở trước mặt mọi người!
Kiều Luyến sẽ không để ý một ly trà sữa, càng đối với tâm tư nhỏ của cô ta, không có cảm giác, chỉ nở nụ cười gằn, đứng ở bên cạnh, không nói gì.
Thủy Trầm Hương lại tiến lên một bước, chậm rãi mở miệng nói: "Luyến Xuyên, cô sẽ không phải là không cao hứng chứ?"
Kiều Luyến:... Người này, còn quấn tới nghiện.
Kiều Luyến cười híp mắt nhìn Thủy Trầm Hương, sau đó mở miệng nói: "Thủy tiểu thư, tôi tiếp nhận áy náy của cô rồi."
Thủy Trầm Hương sững sờ. Cô ta đã nói xin lỗi lúc nào?
Kiều Luyến khiêu mi: " Nói là mời mỗi người một cốc trà, lại vẫn thiếu một phần, Cô thấy trợ lý của cô, năng lực làm việc không mạnh! Theo tôi đề nghị, cô hằn là nên tìm một trợ lý giỏi số học tốt."
Sắc mặt Thủy Trầm Hương ngưng tụ: " Cô..."
Kiều Luyến tiếp tục cười híp mắt nhìn cô ta: " Thủy tiểu thư còn có cái gì chỉ giáo? Cô mới mọi người uống trà, tôi không có ý kiến, tôi càng không ý kiến, dù sao cũng là Thủy tiểu thư mời khách, nhưng bây giờ, chẳng lẽ cô còn muốn tôi nói lời xin lỗi? Nói tôi không nên ở chỗ này sao?"
Thủy Trầm Hương:...
Cái Luyến Xuyên này, tại sao có thể nhanh mồm nhanh miệng như thế!
Cô ta bị chọc tức không biết nói cái gì cho phải.
Cô ta hít vào một hơi thật sâu, hừ lạnh một tiếng, lúc này mới quay đầu, nhìn sang bên cạnh.
Sau cùng, tự mình bưng một ly trà sữa, đi tới trước mặt Thẩm Lương Xuyên: " Thẩm ảnh đế, mời anh uống trà sữa."
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, khẽ ngước mắt, nhìn chằm chằm ly trà sữa kia, ánh mắt rơi vào Kiều Luyến cách đó không xa.
Đã thấy cô đang tức giận nhìn mình.
Giống như nếu anh dám nhận ly trà sữa kia, liền không để yên cho anh.
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày, lúc này mới nhìn về phía trà sữa lần nữa, sau cùng chậm rãi mở miệng: "Tôi không thích trà sữa."
Xem như không thích! Người khác mời khách, cũng cần phải nhận, cùng lắm thì không uống.
Trực tiếp cự tuyệt như vậy, quả thực là không nể mặt Thủy Trầm Hương!
Tất cả nhân viên xung quanh, nhất thời anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cả đám đều để trà sữa trên tay xuống.
Tất cả mọi người là người thức thời, Thẩm ảnh đế đã không nể mặt Thủy Trầm Hương, như vậy tại sao bọn họ có thể có quan hệ tốt với Thủy Trầm Hương?
Nhất là mấy nhân viên biết quan hệ của Thẩm ảnh đế và Luyến Xuyên, lập tức mở miệng: "Kỳ thật tôi cũng không thích trà sữa."
"Đúng, tôi cũng không thích uống, quá ngọt!"
Mọi người đặt trà sửa chưa có mở lên bàn, sau đó tiếp tục làm gì thì đi làm đó.
Thủy Trầm Hương nhìn trên bàn còn lại mười mấy cốc sữa trà, sắc mặt đều đỏ lên.
Cô ta hoàn toàn không biết, chính mình đã làm sai điều gì, vì sao Thẩm ảnh đế lại đối với mình như thế?
Mắt Thủy Trầm Hương, đều ẩm ướt.
Thái tử cưỡng ép chính mình rời giường, coi như là thế, lúc đi vào đoàn làm phim, cũng đã chậm rồi.
Sau khi vào cửa, nhìn trà sữa để trên bàn, nhất thời khiêu mi: " Sao nhiều trà sữa như vậy?"
Ánh mắt Thủy Trầm Hương sáng lên, lập tức cầm một cốc, đi tới trước mặt thái tử: " Khương tiên sinh, anh uống trà sữa không? Tôi mời khách..."