Mạc Chấp nghe nói như thế, khẽ gật đầu.
Cha Mạc vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Được rồi, ngày mai phải đi, bằng không tiền tiêu vặt tháng sau của con, không có!"
Lúc này Mạc Chấp mới sợ: "Được được, được, con đi là được chứ gì?"
Rời khỏi thư phòng Mạc gia, lúc này Mạc Chấp mới hừ lạnh một tiếng: "Cái gì Thi gia thiên kia! Khẳng định dung mạo không đẹp! Lại còn muốn cố gắng nhét cho mình!"
Nói đến đây, anh ta liền không nhịn được nhíu lông mày, một lúc sau bỗng nhiên vỗ đầu của mình: " Mạc Tây Thừa, không phải trở về rồi sao?"
Con ngươi anh ta đảo một vòng.
Chắc chắn cha sẽ không giao Mạc gia cho Mạc Tây Thừa, mà Mạc Tây Thừa sợ mẹ, chắc cũng sẽ không dám tranh đoạt Mạc gia với mình.
Lại thêm Diêu Lỵ Lỵ hỗ trợ, cha mẹ ủng hộ, Mạc Tây Thừa có quyền gì kế thừa Mạc gia!
Cho nên, ý của cha Mạc căn bản không đúng.
Để Mạc Tây Thừa cưới cô gái xấu, sau đó có thể có được Thi gia ủng hộ, đây mới gọi là quan hệ thông gia!
Về phần mình, sau này sẽ cưới một đại mỹ nữ ôn nhu lại quan tâm!
Nghĩ đến đây, Mạc Chấp nhất thời hưng phấn, anh ta cầm lên điện thoại di động, gọi cho Mạc Tây Thừa.
Điện thoại vừa kết nối, tiếng Mạc Tây Thừa liền vang lên: "Alo."
"Này, có phải cậu về Bắc Kinh rồi không?"
Mạc Tây Thừa dừng một chút, "Ừm."
Lúc này Mạc Chấp mới lại mở miệng: "Ngày mai, khách sạn lớn Bắc Kinh. Giữa trưa cậu tới đó một chút."
Vừa về tới nhà, Mạc Tây Thừa thu dọn hành lý xong, giờ phút này ngồi ở trên ghế sofa, nghe nói như thế, lông mày nhíu lại: "Vì sao?"
"Nào có nhiều cái vì sao như vậy, để cậu qua đây, cậu cứ qua!"
Mạc Tây Thừa trực tiếp mở miệng: "Không rảnh!"
"Cậu..."
Mạc Tây Thừa cúp điện thoại.
Một lát sau, điện thoại di động vang lên lần nữa.
Anh cúi đầu, trông thấy là Mạc Chấp, nhíu mày, không muốn nghe.
Điện thoại của Mạc Chấp, lại gọi không dứt.
Anh nghe: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Khách sạn Bắc Kinh, nếu cậu không đến, tôi liền gọi Diêu Lỵ Lỵ qua! Cậu nói xem, tôi để cho bà ta tới, nếu bà ta làm chút chuyện mất mặt xấu hổ, tôi có thể không xen vào."
Mạc Tây Thừa nhíu lông mày.
"Cậu có tới hay không?"
Lúc này Mạc Tây Thừa mới rủ tầm mắt xuống: "Được rồi."
"Sớm biết nói thẳng là được rồi sao? Còn nhất định phải để tôi dùng Diêu Lỵ Lỵ đến uy hiếp cậu, Mạc Tây Thừa, nói với cậu biết, tôi là anh cậu, cậu ngoan ngoãn nghe lời của tôi, về sau tôi sẽ còn nể mặt anh em, cho cậu chỗ tốt, bằng không..."
Câu nói kế tiếp chưa nói xong, Mạc Tây Thừa liền cúp điện thoại.
Ném điện thoại di động qua bên cạnh, anh liền đưa tay ra, vuốt vuốt huyệt thái dương của mình.
Sau đó ngửa đầu, ngã xuống ghế sofa.
Loại ngày này, lúc nào mới hết!
Anh chỉ muốn mình sống cuộc sống đơn thuần.
Anh không thiếu tiền, chỉ muốn phân rõ giới hạn với Mạc gia mà thôi.
Mạc Tây Thừa mệt mỏi nhắm mắt lại, lúc đang chua xót, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Anh hơi sững sờ, cầm lên, lúc này mới phát hiện, là Wechat, Thi Niệm Diêu gửi tin nhắn thoại, anh ấn mở, tiếng Thi Niệm Diêu liền truyền tới: "Nam thần, tắm rửa xong chưa? Tắm xong nhớ ngủ sớm một chút ~ anh phải nhớ kỹ, mỗi một ngày, đều coi như mới bắt đầu! Mỗi một ngày, đều nhớ mỉm cười ~ "
Giọng ấm áp, ngọt ngào, để cho người ta rộn ràng, lập tức bình tĩnh trở lại.
Đúng.
Mỗi một ngày đều là bắt đầu, anh phải cười với cuộc sống.
Không chừng ngày mai qua khách sạn, sẽ có sự kinh ngạc thì sao? ~