Kiều Luyến nghĩ tới đây, ánh mắt trầm xuống.
Trực tiếp đi ra ngoài.
Sau lưng, thái tử đuổi tới: "Này, Luyến Xuyên, sao cô lại đi?"
Kiều Luyến quay đầu nhìn cậu ta một cái, một câu không nói, trực tiếp chặn xe taxi, về biệt thự Kiều gia.
Thẩm Lương Xuyên đang ở trong nhà.
Cô muốn đi nói cho anh biết, cô có con của bọn họ...
Ngồi ở trong xe taxi, cuối cùng Kiều Luyến bình tĩnh trở lại.
Đã khôi phục trí nhớ, như vậy chuyện đã qua, nên làm rõ rồi.
Lúc cô đang suy tư, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Kiều Luyến vội vàng cúi đầu, nghe, đối diện truyền đến một giọng nói: " Kiều tiểu thư, chào cô, là tôi."
Giọng nói này...
Là thám tử cô đã phái đi Hải Nam!
Tròng mắt của cô nhất thời co rụt lại: " Việc tìm người, có tin tức sao?"
"Đúng vậy, Kiều tiểu thư, chúng ta đã đã tìm được người đó."
Kiều Luyến lập tức mở miệng: "Vậy mấy người mang anh ta về!"
"Kiều tiểu thư, cái này chỉ sợ có chút khó khăn, anh ta sống chết không theo chúng tôi. Chúng tôi không làm chuyện phạm pháp."
Kiều Luyến suy nghĩ một chút: " Anh đưa điện thoại cho anh ta."
"Được."
Một lát sau, trong điện thoại di động truyền đến một giọng khúm núm: "Kiều, Kiều tiểu thư..."
Giọng nói này...
Kiều Luyến trầm mặc một chút, sau đó mới lên tiếng: "Bác Vương."
Đây chính là bộ trường tài vụ năm đó ở trong công ty của cha!
Cô nhìn chằm chằm điện thoại, chậm rãi mở miệng nói: "Chuyện năm đó..."
"Kiều tiểu thư, xem như tôi xin cô, chuyện đã qua thì cho qua đi, cô hãy tha cho tôi đi, được không?"
Một câu rơi xuống, Kiều Luyến buông thõng con ngươi: "Bác Vương, xí nghiệp Kiều xảy ra chuyện, trên lý thuyết, cảnh sát hẳn bắt bộ trưởng bộ tài vụ như bác mới đúng, năm đó bác chạy mất, bác nói xem, nếu như cảnh sát biết bác ở Hải Nam, sẽ như thế nào?"
Một câu rơi xuống, đối phương gấp gáp: "Kiều tiểu thư, tôi cũng là bị buộc! Cha mẹ cô đều bị bức tử, chẳng lẽ cô còn muốn học những người kia, bức tôi sao?"
Kiều Luyến nói: " Không phải tôi buộc ông, ta chỉ là muốn làm rõ ràng chân tướng năm đó! Tôi không muốn để cho cha mẹ tôi chết nhiều năm như vậy, bị người nhắc tới, vẫn là tên gian thương... Bác Vương, bác cũng không muốn trải qua thời gian trốn lủi vậy chứ?"
Một câu, làm cho đối phương trầm mặc.
Một lát sau, cuối cùng ông ta mở miệng: "Chuyện này, không có cách nào tra."
"Làm sao không có cách nào?"
Bác Vương thở dài: "Cô biết, cảnh sát dựa vào cái gì phán định, là cha mẹ cô ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu chứ?"
Kiều Luyến lắc đầu: "Không biết."
"Là bởi vì, năm đó sau khi kiến trúc sụp đổ, bọn họ liền niêm phong bộ tài vụ trong công ty, phát hiện,sổ sách kiến trúc không thấy!! Mà lưu tại tài liệu hiện trường kiến trúc, toàn bộ đều là sản phẩm chất lượng kém, lúc này mới phán định là ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, trung gian kiếm lời túi riêng!"
"Sổ sách đâu?" Kiều Luyến gấp gáp hỏi.
Bác Vương thở dài: "Đang ở trong tay người hãm hại cha mẹ cô."
Trong nháy mắt Kiều Luyến trầm mặc.
Trong tay người hãm hại cha mẹ cô... Người hãm hại cha mẹ cô là ai?
Lấy được sổ sách, có thể biết, lúc trước bọn họ mua vật liệu vào, tuyệt đối là hàng tốt, không phải cha mẹ kiếm lời túi riêng, mà chính là vật liệu mua vào bị người đánh tráo!
Cho nên, chuyện năm đó có trong tài liệu!
Tài liệu... Là nhà máy Lục gia!
Tròng mắt cô co rụt lại: Bác Vương, có phải bác biết là ai hay không?"
"Tôi, tôi không biết..."
"Không biết, vì sao năm đó bác lại chạy?"