Thi Niệm Diêu nhất thời kích động, nhìn chằm chằm điện thoại di động, gần như muốn nhảy dựng lên.
Cô lập tức nghe, liền nghe thấy tiếng Mạc Tây Thừa: "Về nhà rồi sao?"
Thi Niệm Diêu trực tiếp mở miệng: "Về, về rồi... A, làm sao anh biết, em ra cửa?"
Mạc Tây Thừa không nói chuyện.
Thi Niệm Diêu liền thận trọng mở miệng: "Mạc Tây Thừa, hôm nay anh đã làm cái gì?"
"Xem mắt."
Thi Niệm Diêu: "... Sao anh có thể xem mắt, anh phải biết, anh là người có bạn gái!"
Lần này tốt xấu là cô, thế nhưng là nếu như Thi gia đại tiểu thư không phải cô, Mạc Tây Thừa cũng sẽ đáp ứng sao?
Cô chất vấn thẳng thừng, lại không nghĩ tới một giây sau, liền nghe được Mạc Tây Thừa nói: "Hôm nay em đã làm cái gì?"
Thi Niệm Diêu: "... Xem mắt."
Cho nên, bọn họ hòa nhau sao?
À!
Cái này sao có thể hòa nhau?
Thi Niệm Diêu kéo ra khóe miệng: "Anh, em..."
Nói còn chưa dứt lời, liền nghe thấy Mạc Tây Thừa chậm rãi mở miệng: "Diêu Diêu, anh không nghĩ tới, thì ra xuất thân em tốt như vậy."
Một câu, để lời của Thi Niệm Diêu vừa tới miệng, lập tức nuốt xuống.
Cô ngây ngốc nhìn chằm chằm điện thoại di động, đột nhiên không biết nên nói như thế nào.
Mạc Tây Thừa chậm rãi mở miệng lần nữa: "Hôm nay, lúc anh nhìn thấy em, thật sự giật nảy mình."
Thi Niệm Diêu nhấp môi dưới, cúi thấp đầu xuống: "Em, em không phải cố ý giấu anh. Chỉ là..."
Chỉ là xưa nay cô không có thói quen để lộ gia đình với người khác thôi.
Mạc Tây Thừa... Sẽ không tức giận chứ?
Lúc lo được lo mất, liền nghe thấy Mạc Tây Thừa tiếp tục mở miệng: "Em là đại tiểu thư Thi gia, anh chỉ là một người con riêng. Nếu như, em thật sựu đi cùng với anh, loại chuyện hôm nay, tương sẽ trình diễn."
"Diêu Diêu, gả cho anh, em sẽ bị anh liên luỵ, ở trước mặt người nhà họ Mạc, vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được, em..."
Anh càng nói, tâm lý Thi Niệm Diêu thì càng bối rối.
Chẳng lẽ, anh muốn chia tay với chính mình?
Ý nghĩ này, để Thi Niệm Diêu lập tức luống cuống.
Cô vội mở miệng: "Mạc Tây Thừa, anh hãy nghe cho kỹ, Thi Niệm Diêu em, tuyệt đối sẽ không chia tay với anh! Anh nghĩ cũng đừng nghĩ!"
Một câu rơi xuống, Mạc Tây Thừa nhất thời trầm mặc.
Loại trầm mặc này, để Thi Niệm Diêu càng hoảng hốt, cô đối diện với điện thoại di động, bối rối: " Mạc Tây Thừa, anh nói chuyện đi!"
"Mạc Tây Thừa, anh còn ở đó hay không?"
Mạc Tây Thừa khẽ "Ừ" một tiếng.
Thi Niệm Diêu liền nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, cô mới mở miệng: " Mạc Tây Thừa, em thích anh, không phải gia thế của anh, anh là con riêng thì thế nào? Phạm sai lầm, là mẹ của anh, cũng không phải anh! Cho nên, em kiên quyết sẽ không chia tay với anh!"
Cô mở miệng một không chia tay, Mạc Tây Thừa ở trong điện thoại, khẽ nở nụ cười.
Thi Niệm Diêu sững sờ, "Anh cười cái gì?"
"Diêu Diêu, anh hỏi em một lần cuối cùng, em, thật sự nghĩ rõ chưa?"
Thi Niệm Diêu cắn môi: "Nghĩ thông suốt."
Mạc Tây Thừa trầm mặc nửa ngày, sau cùng mở miệng: " Diêu Diêu, anh sẽ không buông tay."
Đoạn thời gian tiếp xúc gần đây, anh càng thích loại cảm giác có người làm bạn này.
Từ nhỏ sống trong âm u, Thi Niệm Diêu là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh.
Lúc anh một mực đẩy cô ra, cô lại dùng sức tới gần anh.
Để anh dần dần mê luyến tư vị tình yêu, cuối cùng không thể buông tay.
Đã như vậy, vậy anh sẽ không để cô rời đi.
Đây là một lần cuối cùng anh hỏi cô.