Bị Mạc Chấp và Lật Thư điểm kích như thế, giờ phút này Mạc Tây Thừa lại bị Thi Niệm Diêu dắt đi, ở lại Thi gia.
Sau khi yến hội tàn, Thi Niệm Diêu lập tức hoạt bát.
Lúc cùng Mạc Tây Thừa đẩy cửa tiến vào phòng nghỉ, Mạc Tây Thừa nhìn thấy mấy người còn lại, có chút mơ màng.
Tư Mộc Bắc, Lâm Mộc Tây, Tiêu Mộc Nam, Diệp Phi Phi, Tô Bành Hạo...
Chỉ vài nhân vật, đều là người nổi bật.
Tư Mộc Bắc và Tiêu Mộc Nam cũng không cần nói nhiều, đã trực tiếp đảm nhiệm chủ tịch trong công ty.
ĐếnTô Bành Hạo, đều chuyên chú vào điện tử cạnh tranh, không chỉ có một chỗ ngồi cho mình, còn kế thừa sản nghiệp trong nhà...
Mỗi một người bọn họ, sau khi đi ra ngoài, đều là đại nhân vật nổi tiếng.
Dù là ảnh đế ảnh hậu, nhìn thấy bọn họ, đều phải cung kính.
Anh không nghĩ tới, vậy mà tiếp xúc đến đám người này.
Đang suy tư, Thi Niệm Diêu liền dắt anh, đi tới trước mặt mấy người, cười toe toét, trực tiếp mở miệng: "A, tất cả mọi người nghe cho kỹ! Đây là nam thần của tôi, cũng là bạn trai của tôi! Về sau nhất định mấy người phải chiếu cố anh ấy thật tốt, biết không?"
Tư Mộc Bắc và Tiêu Mộc Nam liếc nhau, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Tướng mạo hai người tương tự, lại rất dễ dàng làm người ta phân biệt ra được ai là ai.
Ngược lại Tô Bành Hạo, kinh hô lên: "Mẹ nó! Cô cũng có bạn trai, tôi lại còn không có bạn gái!"
Thi Niệm Diêu trực tiếp mở miệng: "Lời này của cậu là có ý gì?"
Tô Bành Hạo vòng qua cô, đi thẳng tới trước mặt Mạc Tây Thừa, sau khi nhìn anh từ trên xuống dưới mấy lần, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, mở miệng nói: "Họ Mạc, tôi nghe nói, anh là con riêng Mạc gia?"
Một câu, để sắc mặt Thi Niệm Diêu biến đổi, trực tiếp tiến lên một bước, kéo Tô Bành Hạo lại: " Tô Bành Hạo, cậu có biết nói chuyện hay không? Không biết nói chuyện, liền câm miệng cho tôi!"
Tô Bành Hạo bĩu môi: "Làm sao? Đây chính là sự thật, còn không cho người nói hả?"
Thi Niệm Diêu còn muốn nói gì, Mạc Tây Thừa chợt kéo tay của cô lại.
Thi Niệm Diêu nghi hoặc quay đầu, liền thấy Mạc Tây Thừa khẽ gật đầu với cô, sau đó tiến lên một bước, đứng ở phía trước Thi Niệm Diêu.
Anh nhìn chằm chằm Tô Bành Hạo, một lúc sau mới mở miệng: "Đúng."
Tư thái kia, không có nửa phần khiêm tốn.
Mấy người vốn xem kịch vui, trông thấy bộ dạng anh lúc ày, từng ánh mắt trở nên thâm thúy.
Ánh mắt Tô Bành Hạo lấp lóe, sau đó tiếp tục mở miệng: "Vậy sao anh xứng với Niệm Diêu nhà chúng tôi?"
Thi Niệm Diêu bị chọc tức: " Tô Bành Hạo! Cậu không biết nói chuyện thì câm miệng cho tôi!"
Thế nhưng câu nói này rơi xuống, đã thấy Mạc Tây Thừa vẫn vẻ mặt bình thản như cũ, nhìn chằm chằm Tô Bành Hạo: "Tôi biết, thân phận của tôi không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng tôi chỉ biết là, về sau, tôi sẽ không để cho Niệm Diêu nhận nửa phần ủy khuất."
Một câu giống như lời thề, rõ rành trong phòng.
Thi Niệm Diêu vốn định động thủ với Tô Bành Hạo, thế nhưng nghe được câu nói này, bỗng dưng ngừng động tác trong tay.
Cô không thể tin quay đầu, nhìn về phía Mạc Tây Thừa.
Đã thấy thần sắc anh bình tĩnh nhìn mình chằm chằm.
Một loại ấm áp, chảy xuôi trong phòng, để Thi Niệm Diêu bỗng nhiên cười.
Đây mới là tình yêu giữa bọn họ.
Không có oanh oanh liệt liệt, lại làm cho người hạnh phúc muốn nổi điên.
Bên cạnh, Thi Tầm và Tư Mộc Bắc đứng chung một chỗ.
Ngay lúc Tô Bành Hạo kiếm chuyện, bọn họ đều đứng ngoài quan sát trạng thái, nhưng mà tới được giờ này khắc này, Tư Mộc Bắc bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Thi Tầm: "Người này, xứng với Niệm Diêu."