Cô nhớ kỹ, những chi tiết kia, đều nhớ rõ ràng.
Lúc đó là tập anime đặc sắc nhất, cho nên cả ngày thứ ba, cô đều nhớ mãi không quên, mà lúc tự học buổi tối, liền muốn kéo đám bạn xấu cùng đi.
Lúc đó suy nghĩ, dù bị phát hiện, đám người trong trường học cũng sẽ không bắt bọn họ.
Mà về đến nhà, cha mẹ chất vấn, cũng có thể lôi Tôn Lập Nam ra ngoài làm tấm gỗ.
Thế nhưng đến buổi tối, đèn túc xá tắt, cô lại không ra được, cọ xát với dì quản lý cũng là vô dụng, dứt khoát từ trong túc xá của mình, nhảy cửa sổ xuống.
Sau khi cô nhảy xuống, liền nhớ kỹ, lúc ấy sắc mặt Lục Nam Trạch trực tiếp thay đổi.
Tính khí cũng biến thành cổ quái.
Lúc đó cô còn cảm thấy Lục Nam Trạch thật sự khó chịu, nhưng bây giờ mới hiểu được... Tính khí anh lúc đó, là bởi vì... Lo lắng cho mình?
Kiều Luyến kinh ngạc theo dõi anh.
Chỉ thấy Lục Nam Trạch đi về phía trước một: "Sau đêm đó, ngày thứ hai, khi đi học, em ngủ thiếp đi... Thầy giáo còn gọi em lên trả lời."
Lục Nam Trạch nói đến đây, nhếch bờ môi lên, nở nụ cười.
Kiều Luyến nhớ kỹ lúc đó.
Cô dùng sách chống trước mặt, nằm sấp trên bàn, ngủ say như chết.
Về sau, Tôn Lập Nam chọc chọc cánh tay cô, đánh thức cô, nhỏ giọng mở miệng: "Thầy giáo gọi cậu trả lời, mau trả lời, chọn A!"
Sau lưng, Lục Nam Trạch nhỏ giọng mở miệng: "Chọn B!"
Một bên khác, một bạn học mở miệng: "Chọn D."
Ba tiếng nói, để cho cô mở rõ mắt, sau đó trực tiếp đứng lên, mở miệng giòn tan: "Thưa thầy, em chọn C!"
Một câu nói xong, cô liền dương dương đắc ý đứng lên.
Cảm thấy mình không có mắc lừa thật đúng là quá thông minh.
Thế nhưng một giây sau, liền bị hiện thực đâm cho một nhát.
Thầy giáo nói: "Kiều Luyến! Đây là một đề nhận định!"
Kiều Luyến:...
Vừa nghĩ tới những chuyện kia, cô cũng không nhịn được gợi lên khóe môi.
Khẽ lắc đầu.
Lục Nam Trạch lại mang cô đi, tiếp tục đi lên phía trước, đi tới bãi tập, anh chỉ nơi đó, nhìn Kiều Luyến, nhỏ giọng mở miệng nói: "Anh còn nhớ rõ, năm ba đó..."
Một câu, để tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại.
Cô nhớ kỹ.
Lần đang học, quản gia nhà họ, chợt chạy vào trong phòng học.
Sau khi gọi thầy giáo ra, không biết nói cái gì, thầy giáo liền đi tới, mở miệng nói với Lục Nam Trạch: "Lục Nam Trạch, em thu xếp đồ đạc về nhà trước."
Lúc ấy vẻ mặt anh nghi hoặc, đứng lên thu dọn đồ đạc.
Thời điểm đó chính cô, còn vì anh ta không phải đi học mà nhảy cẫng hoan hô hộ, nháy mắt với anh ta, lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Sau đó, anh ta liền theo quản gia.
Một tuần này, bời vì trọ ở trường, cô đều không có về nhà.
Mà đợi đến khi Lục Nam Trạch đến học, là năm ngày sau.
Cả người anh ta, giống như bị rút đi tất cả linh hồn, giống như một bộ xác không hồn.
Anh ta ngồi ở chỗ ngồi của mình, người chung quanh, muốn nói câu nào với anh ta, anh ta không thèm để ý.
Về sau, trong một tiết tự học.
Cô chợt phát hiện, Lục Nam Trạch đi ra ngoài.
Cô liền chạy theo ra.
Sau cùng, tìm được anh ta trên bãi tập.
Trong tay anh ta cầm một chai bia, uống thống khổ.
Khi đó, mấy người bọn họ đến trường, nhưng thật ra mai danh ẩn tính.
Người khác không biết thân phận của bọn họ.