Tám năm trước BJ không có sương mù nghiêm trọng như vậy.
Ngày đó là cái ngày nắng chói chang.
Trong quán cà phê cũng không có nhiều người, cho nên sau khi anh đến, trước tiên, liền chú ý tới cô.
Anh lẳng lặng đứng ở ngoài quán cà phê, nhìn cô chằm chằm.
Cô giống như trong tưởng tượng của anh, xinh đẹp, hoạt bát, giống như một mặt trời nhỏ.
Anh thậm chí có chút khẩn trương muốn đi vào, nhưng lại xoắn xuýt do dự.
Anh không nên đi vào, anh hẳn là chán ghét cô, hận cô...
Nhưng cuối cùng, đến cùng là vẫn không qua được sự nhờ nhung trong lòng, anh đi tới cửa quán cà phê, đi vào.
Cô lúc ấy đang gọi điện thoại, ngồi ở trên ghế sofa lộ ra nhàm chán, cũng lộ ra không quan tâm.
Bên kia điện thoại không biết nói cái gì, cô khẽ cười: " Đúng vậy, mình ở BJ, cô vừa nói xong câu đó, đôi mắt xinh đẹp nhìn ra cửa quán cà phê.
Mười tám tuổi, cô xinh đẹp giống như đóa hoa sinh trưởng ở vách núi, xinh đẹp phách lối đoạt lấy nhãn cầu người ta.
"Được rồi~ mình thật sự có chuyện, hôm nào trò chuyện tiếp!"
"Được, cái túi đó, cậu mua giúp mình trước! Mình thích màu hồng, tiền mình sẽ chuyển cho cậu trước."
"Quyết định như vậy đi, mình phải cúp đây, thật sự có việc, chờ mình về nhà mời cậu ăn cơm."
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh rung lên một cái, cúi đầu, khi nhìn đến nội dung của tin nhắn, anh đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi màu đen nhìn cô chằm chằm, lóe ra sự tức giận.
Tiếp theo, anh quay người rời đi.
Đẩy cửa quán cà phê, khi không khí trong lành bên ngoài thổi vào mặt, anh dừng bước, quay đầu, nhìn về phía cô.
Ngày đó, anh cứ ở bên ngoài nhìn cô.
Nhìn cô ngồi taxi rời đi, nhìn cô lại trở về.
Nhìn cô chờ ở quán cà phê, đến ban đêm, vẫn không rời đi.
Đến cuối cùng, nhìn thấy một người đàn ông trung niên chạy đến.
Người đàn ông kia rất có khí chất, tướng mạo giống cô đến mấy phần, hẳn là trong miệng cô, người ba cô yêu thương nhất
Anh nhìn thấy cô khóc nhào vào trong ngực ba, nhìn ba của cô và cô cùng chờ.
Anh đứng ở xa trong đêm khuya, sâu trong nội tâm trào lên một sự hoang vu.
Thống khổ sao?
Bởi vì bị anh đùa nghịch.
Thế nhưng cô có biết hay không, lúc cô đùa nghịch người khác, anh có bao nhiêu thống khổ?
Thế nhưng, nhìn cô thương tâm khổ sở, anh lại không có một chút cảm giác thoải mái, có thể cảm giác được, tất cả đều là thống khổ.
Lúc đầu anh muốn trả thù cô, muốn trừng phạt cô.
Nhưng giây phút này, cuối cùng anh vẫn chọn rời đi.
Anh cho là, buông tha cô, cũng là buông tha mình.
Lại không nghĩ rằng, tách rời tám năm, khi một lần nữa thấy được cô, tâm tình của anh, lại lập tức mất cân bằng.
Anh dùng biện pháp nhục nhã, giữ cô ở bên người, mỗi một lần đều khuyên mình, là vì tiếp tục trả thù tám năm trước.
Thế nhưng cho tới bây giờ, anh mới hiểu được, không phải trả thù, chỉ là muốn giữ cô ở bên người.
Hiện tại, cuối cùng cô cũng ở bên cạnh anh, anh còn có cái gì bất mãn?
Thẩm Lương Xuyên nghĩ tới đây, bóp tắt điếu thuốc trong tay.
Chuyện đã qua, đều đi qua đi.
Trở lại, anh đi đến phòng ngủ chính, phát hiện cô đã ngủ thiếp đi.
Cô giống như ngủ cũng không an ổn, nơi khóe mắt còn rưng rưng nước mắt. Năm đó Kiều gia là một phương, cô là đại tiểu thư nuông chiều lớn lên, mua cái túi hơn mười vạn còn không chớp mắt, nhưng về sau, nhà cô xảy ra chuyện gì, lại để cho cô vì tiền, có thể tì tiện đến loại tình trạng này?