Cô bị một câu của anh nghẹn nói không ra lời.
Cô gái mười bảy mười tám tuổi, chính là thẹn thùng, nhưng đối phương không hiểu phong tình, để cho cô cảm thấy uất nghẹn trong ngực: "Sao anh ngốc như vậy!"
"Sao em không giảng đạo lý thế! Dì cả em tới, với việc em sinh bệnh thì có quan hệ gì? Bà ấy còn đem virus cho em sao?"
Kiều Luyến không thể nhịn được nữa: "... Không phải dì cả, là cái kia!"
"Cái nào?"
"Nghỉ lễ!"
"Nghỉ lễ là cái gì? Ngày nghỉ sao?"
Kiều Luyến:...!!
Rốt cuộc anh có học qua khóa sinh học không vậy!
Cô nghẹn không chịu được, dứt khoát không sợ bình vỡ: "Là kinh nguyệt! Lần này biết rồi chứ!"
Đối phương lập tức trầm mặc.
Một lát sau, mới truyền đến giọng lầm bầm của anh: "Kinh nguyệt thì kinh nguyệt, lại nói dì cả với nghỉ lễ gì..."
Kiều Luyến:... "Được rồi, em nói cho anh, đoán chừng trong cơn tức giận em sẽ chảy máu mãnh liệt, mất máu quá nhiều mà chết!"
Nếu là lúc trước, cô nói tắt điện thoại, khẳng định đối phương sẽ lưu loát cúp máy, thế nhưng lần này, lời này cô rơi xuống, đối phương lại do dự thật lâu, nửa ngày mới mở miệng: "À."
Cúp điện thoại, cô nằm ở trên giường cười ngây ngô.
Cái Tử Xuyên này, vì sao phương diện đó vụng về thế... Đáng yêu như thế?
Sau năm phút, điện thoại lại gọi tới.
Cô xem xét, vẫn là Tử Xuyên.
Nghe, đối diện truyền đến tiếng Tử Xuyên: " Anh vừa điều tra, dì cả em tới, vậy thì uống nhiều nước đường đỏ một chút, chú ý giữ ấm, đông lạnh đến rồi..."
Nói liên miên lải nhải một đống lớn, để Kiều Luyến cảm thấy lỗ tai đều sắp bị mài ra kén, cuối cùng mới cúp máy.
Sau ngày đó, anh liền sẽ nhớ kỹ mỗi tháng của cô.
Về sau, có một ngày như vậy, thân thích nhà cô tới, cô bận rộn không có vào trò chơi.
Tử Xuyên gọi điện thoại tới: " Em đang làm gì?"
Kiều Luyến: "Dì em đến rồi!"
Tử Xuyên: "Anh nhìn ngày không đúng! Không phải thân thể em có vấn đề gì chứ?"
Kiều Luyến: "... Lần này, là cả nhà dì ở phương xa đến!"
Tử Xuyên: "..."
----
Kiều Luyến nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên không nhịn được, cười ra tiếng.
Tử Xuyên như vậy, sao có thể không khiến người ta ưa thích?
Cho nên, cho dù là một tình yêu trên mạng, cũng đầy đủ khắc cốt ghi tâm.
Nghĩ tới những thứ này, sâu trong đáy lòng lại có một sự chua xót, nụ cười của cô chậm rãi rút đi.
Có lẽ là thân thể, cô cảm giác hôm nay tâm tình mình rất yếu đuối.
Cô trở mình, liền thấy Thẩm Lương Xuyên ngồi ở trên ghế sofa, đang theo dõi điện thoại di động, nhưng dáng vẻ đó, rõ ràng là đang thất thần.
Anh đang suy nghĩ gì?
Thẩm Lương Xuyên giống như là đã nhận ra tầm mắt của cô, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Cho em một bảng danh sách người đến hôm nay, có tính là tin tức không?"
Kiều Luyến ngẩn người, lúc này mới phản ứng được, người này lại đang lo lắng ngày mai cô không có gì để giao cho tòa soạn sao?
Mắt của cô lập tức sáng lên: "Tính!"
Cái này có thể không cần bại lộ tư ẩn người khác, lại có thể cầm được tin tức độc nhất vô nhị, có thể nói với bên tòa soạn.
Cả khuôn mặt cô đều hiện vui sướng, nụ cười ngọt ngào mở miệng nói: "Thẩm Lương Xuyên, cám ơn em!"
Nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, cô không nhịn được mở miệng tiếp: "Cảm ơn anh."
Cám ơn anh hôm nay bảo vệ tôi.
"Không cần khách khí."
Anh khẽ đáp.
Bầu không khí quá ấm áp, Kiều Luyến theo dõi gương mặt anh tuấn của anh, bỗng nhiên không nhịn được mở miệng: "Thẩm Lương Xuyên, mối tình đầu của anh, là một người như thế nào?"