"Phạm Kiệt? Thế nào?"
Lúc đầu Kiều Luyến dự định nói một chút chuyện ở tòa soạn, nhưng Thẩm Lương Xuyên vừa hỏi xong, điện thoại di động của anh vang lên, cô đành phải ngậm miệng lại.
Thẩm Lương Xuyên nghe tai nghe, đối diện truyền đến tiếng Phạm Kiệt: "Anh Thẩm anh Thẩm, mau cám ơn em đi!"
Thẩm Lương Xuyên hé mắt, nhìn Kiều Luyến một chút.
Vừa rồi Kiều Luyến nói nàng cô tan tầm muộn như vậy bởi vì Phạm Kiệt, hiện tại Phạm Kiệt liền gọi điện thoại đến đây.
Anh khẽ mở miệng: "Làm sao?"
"Tin tức em ra album mới! Bao nhiêu tòa soạn tìm tới! Thế nhưng em đều chối từ, sau lại cho nhật báo 8 Quái, có phải đặc biệt nghĩa khí hay không? Đối với chị dâu tốt không? Cho nên, anh cần cảm ơn?"
Thẩm Lương Xuyên giật mình.
Bời vì Phạm Kiệt cho họ tin tức, cho nên hôm nay Kiều Luyến tăng ca, chuẩn bị làm tin cho Phạm Kiệt sao?
"Anh Thẩm, anh biết không, từ trước đến nay làm chuyện tốt, nhất định phải lưu danh! Cho nên nói với anh một tiếng, về phần cảm tạ, mặc dù là tiện tay mà thôi, thế nhưng anh cũng phải nhớ kỹ ân tình này của em, về sau phải trả lại cho em! À, đúng, anh yên tâm, xem như em để chị dâu phỏng vấn em, em cũng sẽ bảo trì cự ly thích hợp, dù sao em ưu tú như vậy, ngộ nhỡ chị dâu yêu thích em thì nguy rồi. Thuận tiện, em có thể tới tòa soạn hỏi thăm giúp anh, nhìn xem có ai rắp tâm làm loạn với chị dâu không! Không cần quá cảm động, hắc hắc, cứ như vậy, bái bai ~ "
Một hơi nói nhiều lời như vậy, câu ta liền trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Thẩm Lương Xuyên:...
Thẩm Lương Xuyên bình tĩnh nhìn về phía trước, trong ánh mắt toát ra sự bất đắc dĩ.
Phạm Kiệt là đứa nói nhiều, mà lại rất hai, còn lòng tự tin cao, cảm thấy phụ nữ khắp thiên hạ đều sẽ thích mình.
Cú điện thoại, cắt ngang ngắm chủ đề hai người vừa nói, Thẩm Lương Xuyên không nhắc lại, Kiều Luyến đành không nói thêm gì nữa.
Hai người nhanh chóng trở lại biệt thự.
Xe dừng hẳn, Kiều Luyến theo Thẩm Lương Xuyên xuống xe, cùng đi vào phòng khách, liền phát hiện Hạ Diệp Hoa và Tống Nguyên Hi ngồi ở phòng khách.
Trông thấy hai người, Hạ Diệp Hoa lập tức lộ ra nụ cười: " Sao muộn như vậy mới về nhà?"
Kiều Luyến muốn nói chuyện, Thẩm Lương Xuyên đã mở miệng: "Tăng ca."
Hạ Diệp Hoa lập tức nói liên miên: "Làm việc quan trọng, thế nhưng thân thể quan trọng hơn, điểm đạo lý này cũng không hiểu sao!"
Kiều Luyến muốn giải thích, còn chưa lên tiếng, Thẩm Lương Xuyên hỏi thăm: "Sao hai người đều tới?"
Một câu dời đi đề tài.
Hạ Diệp Hoa nhìn về phía Kiều Luyến, "Cái kia, ta chính là đến xem... không phải là các con kết hôn cũng một tháng sao? Ta không yên lòng, liền tới xem một chút. Tính toán thời gian, không phải là sợ tiểu Kiều có, các con cũng không biết? Người trẻ tuổi, ngộ nhỡ không biết tiết chế..."
Một lời nói ra vẻ mặt Kiều Luyến đỏ bừng, cô lúng túng nhìn Hạ Diệp Hoa, đột nhiên cảm giác có chút chột dạ mở miệng: "Mẹ, dì cả con tới."
Cô gả cho Thẩm Lương Xuyên, chính là vì sinh đứa bé cho anh.
Nhưng tháng đầu, cô không có mang thai.
Tuy chuyện rất bình thường, nhưng giờ phút này, cô lại cảm giác được từng đợt khó chịu.
Mà, Hạ Diệp Hoa có thể có ý kiến với cô hay không?
Ý nghĩ này vừa ra, chỉ thấy Hạ Diệp Hoa mở to hai mắt nhìn: "À? Không có mang thai à!"
Bà vỗ vỗ bả vai Kiều Luyến: " không có chuyện gì."
Quay đầu giận dữ hết lên với Thẩm Lương Xuyên: "Sao con không có bản lãnh thế!"
Thẩm Lương Xuyên:... Mẹ xác định là mẹ ruột con sao?