Kiều Luyến đi dạo vài vòng trong thương trường, thẳng đến sau cùng, điện thoại di động đổ chuông.
Cô cúi đầu, nhìn thoáng qua, phát hiện là Thẩm Lương Xuyên.
Do dự một chút, cô nghe, thế nhưng khi điện thoại được kết nối, cô lại đột nhiên không biết nên nói gì.
Trầm mặc chừng hai giây, lúc này đối diện mới lên tiếng: "Em ở chỗ nào?"
Cái giọng nói êm tai từ trầm kia, giờ phút này rơi vào trong tai của cô, lại giống như là xen lẫn lãnh ý, cách điện thoại di động truyền tới.
Loại cảm giác này, đã lạ lẫm, lại khiến người ta cảm thấy bi thương.
Cô nhếch khóe môi, không nói gì.
Thẩm Lương Xuyên tiếp tục nói: "Em ở bên ngoài sao?"
Lúc này Kiều Luyến mới "Ừ" một tiếng.
Sự trầm mặc của cô, cuối cùng để anh nhận ra kỳ lạ, ngữ khí của anh trở nên dịu dàng một chút: "Tôi đi đón em."
"Không cần." Kiều Luyến chậm rãi mở miệng: "Đêm nay tôi không muốn về nhà."
Một câu rơi xuống, cô có chút hoảng hốt.
Từ lúc nào, cô đã bắt đầu đem căn biệt thự kia thanh "nhà" rồi...
Buồn cười là, cô hoàn toàn không đề phòng anh, sau cùng lại bị anh đùa nghịch!
Nghĩ đến đây, cô liền mím môi, kéo căng cằm, cả người lộ ra một loại xa cách phòng bị, giống như con nhím, dựng lông toàn thân, dùng lạnh lùng đến bảo vệ mình.
Ngữ khí của cô quá lạnh, làm cho đối phương trầm mặc lần nữa.
Ước chừng mười giây đồng hồ sau, đối phương mới "Ừ" một tiếng.
Hơi thở đạm mạc quen thuộc, để lòng của cô bỗng nhiên bị níu chặt, trong phổi giống như bị rút đi tất cả không khí, có loại ngạt thở đau nhức lan tràn trong lòng.
Cô đang ngẩn người, đối phương liền trực tiếp cúp điện thoại.
Kiều Luyến cúi đầu, nhìn chằm chằm điện thoại di động, sau cùng ném điện thoại di động vào trong túi.
Cô hít sâu một hơi, nỗ lực đè sự ác khí trong lòng.
Sau đó ngẩng đầu, nhìn xung quanh, liền nhìn về phía nhà hàng lẩu tê cay.
Cô trực tiếp đi vào, tìm vị trí khắp ngõ ngách, vào một vị trí vắng, sau cùng mở miệng: "Tôi muốn vô cùng cay, cám ơn."
Phục vụ lập tức mở miệng: "Tiểu thư, vô cùng cay chỗ chúng tôi người thường khó mà ăn, cô xác định gọi vô cùng cay sao?"
Kiều Luyến gật đầu.
Ước chừng mười phút sau, một phần lẩu vô cùng cay được đưa đến trước mặt của cô.
Kiều Luyến không có ăn cơm, giơ đũa lên, kẹp một miếng khoai tây bỏ vào trong miệng, hương vị cay trực tiếp kích thích vị giác cô.
Trong lúc nhất thời, nước mắt nước nước mũi trực tiếp chảy xuống.
Cô lấy khăn giấy ra lau, tiếp tục ăn.
Vừa ăn, vừa rơi lệ.
Thẳng đến ăn no rồi, mới đột nhiên cảm giác toàn thân sảng khoái.
Cô đứng lên, lau cái mũi đã đỏ, trước mặt phục vụ trợn mắt há hốc mồm, giọng khàn khàn khen: "Ăn thật ngon."
Đầu lưỡi của cô, đều mất đi vị giác, tê tê, bờ môi đôi mắt đều hồng hồng.
Chờ đến khi cô đi ra ngoài, lúc này phục vụ mới đi về phía trước, mới phát hiện ớt trong nồi đều bị ăn sạch.
Kiều Luyến tiếp tục đi dạo, tận tới 10 giờ khuya, cửa hàng bắt đầu đóng cửa, cô mới đi khỏi.
Sắc trời rất tối, gió thổi mạnh.
Cô ôm lấy bả vai, đứng ở ven đường, sau cùng bắt xe taxi.
Xe đứng ở tiểu khu cô thuê, cô trả tiền, đi vào bên trong.
Dọc theo hành lang cũ kỹ leo đến bốn lầu, cô cầm lấy chìa khoá, đang định mở cửa, lại nhìn thấy thân hình đàn ông cao lớn đứng đó, thân thể cứng đờ.