Thím Lý nghe nói như thế, có chút khó khăn, liền nhìn về phía người đàn ông trong nhà ăn.
Thẩm Lương Xuyên ngồi trước bàn ăn, ưu nhã dùng bữa sáng, nghe lời Kiều Luyến, anh quay đầu lại.
Ánh mắt của anh vẫn thâm thúy như cũ, nhưng lông mày lại hơi nhíu lại.
Bộ dạng này, để Kiều Luyến bắt đầu lo lắng.
Anh giống như do dự một chút, nhưng sau cùng vẫn nói một câu: "Không thể."
Không thể...
Tâm Kiều Luyến, nương theo câu nói này, lập tức rơi vào vực sâu không đáy.
Ánh mắt cô m đạm, rủ tầm mắt xuống, chỉ cảm thấy mình thật sự là buồn cười.
Rõ ràng hôm qua rõ nghe được câu nói như thế, lại còn ôm ảo tưởng, hi vọng người đàn ông này còn có mấy phần tình cảm với cô...
Nhưng hiện thực, lại cho cô cái tát mạnh.
Cô nới lỏng nắm đấm rồi lại nắm chặt, sau cùng nheo mắt, quay đầu nhìn về phía ly sữa trong tay quản gia.
Trong ánh mắt của cô, hiện lên ánh sáng u tối.
Cô không nói gì nữa, trực tiếp bưng sữa bò lên, giống như uống rượu, uống một hơi cạn sạch.
Uống xong sữa, cô mở miệng: "Tôi ăn no rồi, lên lầu chuẩn bị đi làm."
Dưới lầu, quản gia nhìn chằm chằm Kiều Luyến tiến vào phòng ngủ, lúc này mới nhìn về phía ly sữa, thở dài: "Tiên sinh, mặc dù nói thuốc này không có tác dụng phụ với thân thể, thế nhưng tương lai bị phu nhân biết, tóm lại không tốt."
Thuốc tránh thai bên trong, là Thẩm tiên sinh đặc biệt tìm kiếm.
Đó là thuốc bắc, thời cổ có vài quan lại quyền quý thường dùng thuốc tránh thai, qua nghiên cứu Trung y, gần như không có tác dụng phụ với thân thể.
Đương nhiên, dược hiệu yếu, cho nên khả năng tránh thai chỉ có 70%.
Thế nhưng thuốc tránh thai Tây y, thường có hại với thân thể, tiên sinh không thể cho phu nhân uống.
Nghĩ tới đây, thím Lý lại cảm thấy, kỳ thật tiên sinh lạnh băng, quan hệ với phu nhân nhìn không tốt lắm, nhưng kỳ thật... Tiên sinh rất quan tâm phu nhân!
Thế nhưng, thím Lý nói cau này ra, đã thấy Thẩm Lương Xuyên không có có phản ứng gì, bà nói dông dài một câu, cũng không dám nói nữa, chỉ có thể thở dài, cầm cốc vào bếp rửa
----
Kiều Luyến lên trên lầu, chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Cô móc họng của mình, đem sữa vừa uống phun ra toàn bộ.
Sau lấy nước súc miệng.
Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm chính mình trong gương bời vì nôn ra mà mặt có chút trắng bệch.
Hôm qua bác sĩ nói, nếu như tiếp tục uống thuốc mạnh như vậy, có thể dẫn đến cả đời không thể thụ thai.
Cho nên, cô sẽ không đần độn uống hết.
Trên thế giới này, không có người đối tốt với cô, như vậy cô phải học được đối tốt với mình!
Sự tình phát triển đến nước này, đã không phải là cô có thể khống chế, nhưng cô không thể mặc cho, nhất định phải nghĩ biện pháp... Giải quyết khốn cảnh hiện tại!
Cô hít vào một hơi thật sâu, vỗ vỗ mặt mình, lúc này mới giả bộ thoải mái mở cửa xuống lầu.
Đổi giày, đi ra ngoài, liền thấy Thẩm Lương Xuyên ngồi trong xe, mở miệng với cô: "Lên xe."
Kiều Luyến không có cự tuyệt, ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Xe chậm rãi chạy nhanh, sau một tiếng, đi tới gần công ty của cô.
Cô đang muốn xuống xe, liền nghe thấy anh nói, "Tan tầm tôi đón em."
Một câu, để cho động tác cô dừng lại.
Quay đầu, bỗng nhiên Kiều Luyến mở miệng: "Thẩm tiên sinh, vì sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?"
Sau đó, không đợi anh mở miệng nói chuyện, cô lại bỗng nhiên cười: " Thẩm Lương Xuyên, có phải anh thích tôi hay không?"