Kiều Luyến hỏi xong câu này, liền nhìn thẳng vào anh.
Giống như muốn xuyên thấu qua đôi mắt đen kia, nhìn vào trong lòng của anh.
Thế nhưng, một giây sau, ánh mắt của anh giống như là bị bao phủ một tầng sương mù, để cho người ta cũng không thấy rõ lắm.
Tâm tìnhThẩm Lương Xuyên, cực kỳ phức tạp.
Là không thích cô sao?
Câu nói này, tám năm trước, cô cũng hỏi qua.
Lúc họ cùng nhau chơi game, trêu chọc lẫn nhau, thường xuyên nói chuyện phiếm trong chiến đội, làm nhiệm vụ, anh và cô cũng càng ngày càng quen thuộc.
Đột nhiên có một ngày, bọn họ mở giọng nói nói chuyện, cô ở trước đoàn đội gọi anh lại.
Ngay trước nhiều người như vậy hỏi: "Tử Xuyên, mỗi lần chơi game, vì sao anh luôn bảo vệ em?"
Lời này rơi xuống, cô liền giống như mở miệng đóng đinh: "Có phải anh thích tôi rồi hay không?"
Ngữ khí tự luyến như vậy, nghe liền có vẻ muốn bị ăn đòn.
Anh là cao thủ trong trò chơi, bao nhiêu cô gái trẻ quyến rũ anh, muốn để anh mang theo bọn họ chơi, thậm chí trong chiến đội, có mấy cô gái, một mực theo đuổi anh.
Nhưng cô là người đầu tiên, nói chuyện trực tiếp với anh thế.
Anh lúc ấy đang uống nước, nghe nói như thế, lập tức bị sặc.
Tiếng ho khan truyền vào trong đoàn đội, phá vỡ một câu của cô làm cho không khí yên tĩnh, tiếp theo, liền vang lên tiếng cười vang của những người xung quanh.
Thẩm Lương Xuyên đơn giản cũng không biết nói cái gì cho tốt.
Dù là chưa thấy qua cô, trước mặt cũng xuất hiện một bức ảnh.
Trong trò chơi dáng vẻ tiểu Kiều, đứng ở trước mặt anh, ưỡn ngực ngẩng đầu, vênh mặt hất hàm sai khiến, giống như công chúa.
Cuối cùng anh cảm thấy cuống họng không ngứa, lúc này mới "ừm" một tiếng, vừa định nói một câu trêu chọc, liền thấy cô nói thêm một câu.
Cô nói: "Tử Xuyên, em thích anh."
----
"Thẩm Lương Xuyên, em thích anh."
Câu nói này, cùng giọng trong trí nhớ, chồng lên nhau.
Để anh không phân biệt được là hiện thực, hay là nhớ lại.
Anh mở trừng mắt, nhìn chằm chằm gương mặt long lanh của cô, lúc này mới phản ứng, cô vừa nói cái gì.
Tinh thần anh có chút hoảng hốt, không có phát giác được ngữ khí câu nói này, hoàn toàn khác biệt tám năm trước.
Tám năm trước, cô kiêu ngạo, tỏ tình đúng lý hợp tình.
Mà bây giờ... Kiều Luyến cũng không có phát hiện, trong giọng nói của cô, mang theo tự giễu và đắng chát.
Cô thích anh...
Rõ ràng nói với chính mình là đang diễn trò, hôn nhân của bọn họ chỉ là một tờ hợp đồng, thế nhưng lúc nói ra câu nói này, cô mới phát hiện, chính mình lại bỗng bước vào bộ phim.
Không tiếp xúc trước, Thẩm Lương Xuyên đối với cô mà nói, chỉ là một thần tượng có ý nghĩa đặc biệt.
Cô có kính ngưỡng, có kính nể, có điên cuồng chấp nhất với anh, lại không có một phần thích đơn thuần.
Thế nhưng từ khi nào thì bắt đầu? Cô gặp được anh thì tim đập rộn lên, mặt đỏ tim run, mong mỏi nghe được tiếng của anh...
Anh đối với cô khá hơn một chút, cô lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Mà hiện thực cho cô một kích.
Hốc mắt cô chua xót, bỗng nhiên đẩy cửa xe ra, trực tiếp nhảy xuống, chạy vào trong tòa soạn, chỉ còn lại có Thẩm Lương Xuyên ngồi trong xe, ngơ ngác nhìn bối cảnh sau lưng cô.
Cô đây là... Thẹn thùng sao?
Vẻ mặtThẩm Lương Xuyên, trong nháy mắt trở nên nhu hòa, anh cầm điện thoại di động lên, nhập ba chữ phía trên: Tôi cũng thế.