Thân thể Kiều Luyến cứng đờ.
Giọng nói kia nhẹ lại mát, để cho cô thậm chí cảm thấy, những lời này là ảo giác của mình.
Anh nói... Được?
Mình có thể không cần uống thuốc tránh thai sao?
Cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, trong mắt giống như tro tàn bỗng dưng tung ra tia lửa, lập tức sáng lên.
Vừa rồi tất cả tâm tình uể oải, toàn bộ biến mất, giờ phút này lòng tràn đầy chấn kinh!
Cô vụt dậy, không thể tin nhìn anh: " thật sao?"
Vẻ mặt sáng chói của cô, tràn đầy sắc thái, giống như phong cảnh xinh đẹp nhất trên thế giới, để anh không dời nổi mắt.
Không uống sữa, đã có thể hưng phấn thành dạng này?
Đột nhiên cảm giác được, chính mình vừa ra quyết định đúng, chỉ là...
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống, đi về phía giường, "Ừm."
Anh vén chăn lên, ngồi ở bên cạnh cô.
Tuy trong phòng mở máy sưởi, nhưng anh tắm rửa xong, liền ngồi trên ghế sofa thật lâu, cho nên lúc này chân đã lạnh buốt.
Vừa tiến vào, cái chân kia lơ đãng đụng phải chân của cô, Kiều Luyến nhất thời rụt lại.
Thẩm Lương Xuyên cảm nhận được, liền xê dịch sang bên cạnh, đang định nằm xuống, chợt cảm giác, trong chăn, cái chân kia đột nhiên dán vào chân anh.
Anh hơi sững sờ, nghiêng đầu, liền thấy cả người Kiều Luyến tránh ở trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, cô chớp mắt, có chút ngượng ngùng mở miệng: " Tôi, tôi giúp anh ủ ấm."
Thẩm Lương Xuyên kinh ngạc.
Trước kia, tuy nhiên hai người nằm trong một cái chăn, nhưng bình thường đều sẽ cách một khoảng.
Trong chăn, da thịt cô trơn nhẵn, dán lên chân anh, cảm giác ấm áp, xuyên thấu qua chân, từ từ hướng nơi ngực, để anh cảm giác được một loại ấm áp đã lâu.
Anh ngập ngừng, đến cùng không nói gì thêm, nằm ở bên cạnh Kiều Luyến, sau đó duỗi cánh tay ra, tắt đèn ngủ.
Trong phòng tăm tối.
Kiều Luyến nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
Tuy cùng anh ngủ một tháng, nhưng hôm nay không khí ở giữa hai người, tốt đẹp để cho cô cảm thấy có chút hoảng hốt, cô có chút không dám ngủ, sợ buổi sáng ngày mai tỉnh lại, phát hiện tất cả đều là một giấc mơ.
Quay đầu, nhìn anh, quay đầu nhìn nóc nhà lần nữa, cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, liền nghe thấy tiếng của anh: " ngủ không được?"
Kiều Luyến giật nảy mình!
Thế nhưng trong lòng lại phun lên vòng mừng rỡ, cô hưng phấn mở miệng: "Ừm."
Sau đó lại quay đầu nhìn về phía anh: "Chúng ta tâm sự đi?"
"Trò chuyện cái gì?"
"Tâm sự linh tinh về minh tinh?" Thẩm ảnh đế thân là người trong đó, khẳng định biết rất nhiều chuyện cô không biết, nói thí dụ như..."Lần trước tại khách sạn, Mạc Tây Thừa hôn một người, bị tung ra~ đó là ai, bạn gái anh ta sao?"
"Không biết."
"... Như vậy, chúng ta tâm sự điện ảnh gần đây?"
"Không xem."
Kiều Luyến:... Còn có thể nói chuyện tiếp sao?
"... Vậy chúng ta tâm sự thứ anh thích? Anh thích gì?"
"Không có yêu thích."
Kiều Luyến:...
Anh suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Cũng không có không thích."
Đề tài quả thực là không cách nào tiến hành tiếp.
Kiều Luyến không cam tâm, cô luôn luôn là kẻ gỏi sinh động bầu không khí, thật vất vả hôm nay Thẩm Lương Xuyên muốn trò chuyện nhiều với cô một lát, sao có thể cứ từ bỏ như vậy?
Cô lại nhanh trí: " như vậy, chúng ta tới chơi lời thật lòng đại mạo hiểm đi!"
Thẩm Lương Xuyên: "... Được."
"Trước tiên tôi hỏi anh một vấn đề, nếu như anh không thể nói thật lòng, vậy tôi muốn anh thử đại mạo hiểm!"