Máy bay bay trên bầu trời, Kiều Luyến ngửa đầu nhìn.
Hốc mắt của cô, liền lập tức ẩm ướt.
Khi còn bé, cha mẹ muốn để cô ra nước ngoài học.
Khi học cấp 3 đã chuẩn bị hết cho cô, sau khi cô biết, cự tuyệt mãnh liệt.
Mẹ hỏi thăm nguyên nhân, cô không muốn nói về Tử Xuyên, liền ôm bà nũng nịu: " Con không nỡ xa mẹ mà~ "
Cha mẹ biểu thị tiếc nuối, nhưng đối với đứa con gái này, thật sự là sủng đến không lời nói.
Về sau, bọn họ liền chuẩn bị em trai xuất ngoại, đáng tiếc, còn chưa chuẩn bị xong, nhà bọn họ liền xảy ra chuyện rồi.
Hiện tại, cuối cùng cô cũng hoàn thành chờ đợi của họ với em trai, hi vọng Kiều Dịch có thể ở nước ngoài, có một phát triển tốt.
Kiều Luyến đưa tay, thô lỗ lau nước mắt, hít mũi một cái, giống như động tác như vậy, có thể làm dịu chua xót và ngột ngạt nơi ngực.
Từ sân bay đi ra, cô không có về tòa soạn, mà chính là đón xe về biệt thự.
Cùng lúc đó, Tống Thành cũng đang báo cáo với Thẩm Lương Xuyên: "Vừa mới nhận được tin tức, nói là em trai của Kiều tiểu thư, hôm nay bị đưa ra nước ngoài."
Lông mày Thẩm Lương Xuyên hơi nhíu lại, hôm nay xuất ngoại?
Làm sao lại đi vội vã như vậy?
Lại nghĩ tới buổi sáng hôm nay lúc ra cửa, dáng vẻ cô cố nén vui cười, anh giật mình.
Cho nên, là bởi vì cái này mới có thể không vui sao?
Suy nghĩ một chút về nụ cười gượng ép của cô, Thẩm Lương Xuyên đã cảm thấy có chút đau lòng.
Tống Thành lại đang báo cáo tiếp cho anh: "Năm nay anh nhận một bộ phim ( kiêu hùng), lập tức khai máy, đến lúc đó phải ở lại, bọn họ sẽ ở lại khách sạn quay chụp, anh đoán chừng phải đi Hàng Châu."
Anh ta ho khan một tiếng: " Anh muốn an bài cho chị dâu không?"
Lời này rơi xuống, liền thấy Thẩm Lương Xuyên ngẩng đầu lên, nhíu mày giống như gặp vấn đề gì khó khăn không nhỏ, tiếp theo, anh ta liền nghe thấy anh mở miệng: "Làm sao khiến con gái vui vẻ?"
Tống Thành đang hút thuốc lá, nghe nói như thế, bỗng nhiên sặc một cái, ho kịch liệt mấy tiếng, giống như là nghe không hiểu: " hả?"
Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng nhìn anh ta một cái, anh ta nhất thời thu hồi vẻ mặt vui cười, trở nên hết sức nghiêm túc, giống như là thi hành công việc, mở miệng nói: "Kỳ thật, biện pháp khiến con gái vui vẻ có rất nhiều, ví dụ như, tặng túi sách, đưa di xem phim, tặng kim cương, mời cô ấy ăn bữa cơm, hoặc là tặng bó hoa, hoặc là, nói lời dỗ ngon dỗ ngọt. Chẳng qua đều nói lòng của phụ nữ, như kim dưới đáy biển, anh vẫn là phải hiểu rõ đối phương, mới có thể làm ra lựa chọn chính xác."
Thẩm Lương Xuyên gật đầu như giải quyết việc chung: " Được, tôi đã biết."
"Vậy tôi đi ra ngoài." Sắc mặt Tống Thành đều kìm nén đến có chút đỏ lên, quay đầu nhanh chóng ra ngoài.
Cửa phòng còn không có đóng, Thẩm Lương Xuyên đã nghe thấy Tống Thành cười ra tiếng, tiếp theo, liền mơ hồ truyền đến tiếng cười lớn hơn, trong nháy mắt sắc mặt Thẩm Lương Xuyên cứng đờ, một lúc sau mới lạnh lùng liếc nhìn của phòng một chút.
Anh nhìn đồng hồ, đã bốn giờ chiều.
Thế là bật máy tính lên, tìm kiếm nhà hàng nổi tiếng.
Muốn để cho cô ăn vui vẻ, kỳ thật cũng không dễ dàng.
Bời vì khi cô còn bé gia cảnh ưu việt, cái gì đều nếm qua.
Nhưng trong đầu của anh, chợt lóe lên cô từng nói một câu: "Tử Xuyên, em thật sự muốn ăn canh cay! Nhưng mẹ nói con gái ăn cay không tốt! Hu hu hu! Người ta là muốn ăn mà ~ "
Món cay...
Ánh mắt sáng lên, nhưng chợt có chút khó khăn.
Làm sao anh xuất hiện nơi công cộng được?