Bầu không khí trong phòng, trở nên mập mờ.
Kiều Luyến cắn môi, trên gương mặt đỏ rực, ánh mắt thủy chung dừng lại trên hai bàn tay giao nhau.
Cô động môi, muốn rút tay của mình ra, nhưng anh lại cầm càng chặt.
Vụng trộm nhìn sắc mặt của anh một chút, chỉ thấy thần sắc anh đạm mạc, giống như trong tay nắm vuốt không phải một cái tay, mà chính là một cái bánh bao.
Kiều Luyến nhất thời cảm thấy, chính mình thật sự là không có tiền đồ!
Luôn luôn là hình tượng nữ hán, nhưng nắm tay lại bị chao đảo?
Cô chớp mắt một chút, xê dịch cái ghế, cự ly càng gần Thẩm Lương Xuyên một chút, sau đó liền trông mong nhìn anh: " Thẩm Lương Xuyên, vì sao anh mang tôi đến nơi này ăn cơm?"
Thẩm Lương Xuyên liếc cô một chút, trong ánh mắt chờ đợi của cô, môi mỏng hé mở: "Cá hấp ở đây không tệ."
Kiều Luyến:... Cô không muốn nghe đáp án này!
Ngươi đàn ông này, không thể nói câu dễ nghe sao?
Cô nhếch miệng, dứt khoát dùng một cái tay khác, cầm điện thoại di động lên xem.
Thân là ký giả, để cho cô thời thời khắc khắc chú ý tin nóng.
Nhưng hôm nay vào xem xét, mới bỗng nhiên ý thức được, Vong Xuyên lên tin tức nóng!
Mà Fan hâm mộ của cô, vậy mà tăng một trăm vạn!
Tin nhắn riêng lại rất nhiều, đại bộ phận đều đang hỏi, quan hệ của cô và Thẩm Lương Xuyên như thế nào.
Kiều Luyến không nhịn được nhìn anh một cái.
Thẩm Lương Xuyên: "Trên mặt tôi mọc hoa sao?"
Kiều Luyến nghi hoặc: "Không có!"
"Vậy em luôn nhìn tôi làm gì?"
Kiều Luyến:... Ô ô ô, đây là bị đùa giỡn sao?
Nội tâm của cô bồn chồn, mặt ngoài lại chững chạc đàng hoàng: " Tôi đang nhìn, gương mặt bộ dạng này, vì sao có thể đẹp trai như vậy?"
Thẩm Lương Xuyên:...
Ánh mắt anh ảm đạm, bên tai lại choáng hồng nhuận phơn phớt.
Đang muốn nói chút gì, đã thấy Kiều Luyến đứng lên: "Tôi đi vào phòng vệ sinh."
Từ trong phòng đi ra, Kiều Luyến còn đang len lén cười.
Thẩm Lương Xuyên thẹn thùng, quả thực là thật đáng yêu!
Cô ngậm miệng, đang định đi lên phía trước, lại chợt nghe một giọng nói quen thuộc: "Là cô?"
Cô ngẩng đầu, liền thấy Tử Tiên Tử đứng ở phía trước, đang nhíu lông mày nhìn cô: " Cô cũng tới dùng cơm?"
Không đợi Kiều Luyến mở miệng, liền còn nói thêm: "Tôi vừa vặn muốn tìm cô, 5 máy tính này, tôi muốn rồi! Đem số ngân hàng của cô nói cho tôi biết, chút nữa trăm vạn chuyển tới thẻ của cô."
Bộ dạng vênh mặt hất hàm sai khiến, mang theo ngữ khí ra lệnh, để Kiều Luyến nhịn cười không được: " Ai nói muốn bán cho cô?"
"Cô vừa rồi ở trong cửa hàng nói..."
"Vừa vặn lúc này... Tôi không bán!" Kiều Luyến đi hai bước qua, muốn vòng qua cô ta.
Nhưng Tử Tiên Tử lại một bước đến trước mặt cô: " Kiều tiểu thư, tại sao lại muốn nhiều lời? Được, vậy cô ra cái giá."
Kiều Luyến cảm thấy, cái Tử Tiên Tử này quả thực là có bệnh!
Cô nhíu mày, đang muốn nói chút gì, lại bỗng nhiên nghe được một giọng nói kinh ngạc vô cùng: "Tiểu, tiểu Luyến?!"
Kiều Luyến hơi sững sờ, quay đầu, liền thấy gương mặt quen thuộc trong trí nhớ!
Ánh mắt cô sáng lên "Anh là... Tôn Tử?"
Tôn Tử, là biệt hiệu, tên gốc là Tôn Lập Nam.
Là bạn bè thân thiết lớn lên từ nhỏ cùng nhau, khi còn bé hai người thường xuyên dính vào nhau.
Tôn Lập Nam bời vì kích động, giọng nói có chút phát run, bỗng nhiên anh ta tiến lên một bước, kéo Kiều Luyến lại: "Tiểu luyến, những năm này em chạy đi đâu? Anh tìm em ròng rã tám năm rồi!"