Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới PK

Mua nhà?

Kiều Luyến vô thức hỏi thăm: "Anh mua nhà làm gì? Mà sao lại mua nhà ở khu này?"

Lời này rơi xuống, Tôn Lập Nam liền muốn mở miệng nói chuyện.

Nhưng chiếc xe xa xa, bỗng nhiên ấn còi, trực tiếp cắt ngang đối thoại của hai người.

Kiều Luyến quay đầu, liền thấy xe Thẩm Lương Xuyên, đang nhấn đèn.

Đây là không kiên nhẫn được nữa.

Kiều Luyến quay đầu, nhìn về phía Tôn Lập Nam: "Cái kia, Tôn Tử, có rảnh chúng ta sẽ liên lạc lại, hôm nay tôi còn có chút việc gấp, đi trước ~ "

Bạn của quá khứ, tuy thân thiết, nhưng cô không muốn lui tới nhiều.

Dù cô đã thấy, câu nói này vừa ra, trong ánh mắt Tôn Lập Nam hiện lên một loại bi thương, thế nhưng cô vẫn nhẫn tâm quay đầu, muốn rời khỏi.

Thật không nghĩ đến quay người như thế, cánh tay chợt bị níu lại.

Cô hơi sững sờ, quay đầu, liền thấy Tôn Lập Nam nghiêm túc nhìn cô: "Luyến Luyến, em... Có phải rất chán ghét tôi hay không?"

Anh ta cúi đầu: "Khi còn bé, tôi thích khi bắt nạt em, đó là bởi vì tôi..."

Nói còn chưa dứt lời, còi xe lại vang lên.


Kiều Luyến càng sốt ruột, muốn hất tay anh ta ra: "Tôn Tử, tôi thật sự có việc gấp, nếu anh có lời nói thì có thể gọi điện thoại cho tôi~ "

Thế nhưng Tôn Lập Nam lại dùng sức dắt lấy tay cô: "Luyến Luyến, mỗi lần gặp gỡ em đều vội vội vàng vàng như thế, không thể ăn một bữa cơm với tôi sao?"

Anh ta ủy khuất nhìn Kiều Luyến, một đôi mắt thuần chân, toàn là chân thành.

Kiều Luyến hơi sững sờ.

Trước kia trong đám bạn bè, kỳ thật quan hệ của cô và Tôn Lập Nam tốt nhất.

Nghĩ tới đây, cô chỉ có thể mở miệng: "Được rồi, hay là ngày mai, ngày mai tôi tìm anh ăn cơm."

Tôn Lập Nam gật đầu: " Được, vậy hoa hồng, em còn thích không?"

Nói ra hoa hồng, Kiều Luyến không nhịn được dừng chân, quay đầu nhìn về phía anh ta: "Tôn tử, hoa hồng đừng đưa nữa."

"Vì sao?"

Kiều Luyến: "..."

Cô cũng không thể nói là Thẩm ảnh đế sẽ ăn dấm?

"Ách, bời vì anh đưa đến công ty tôi, quá chói mắt."


Tôn Lập Nam suy nghĩ một chút, tỏ ra là đã hiểu: "Vậy em nói cho tôi biết em ở chỗ nào, tôi cho người đưa qua nhà."

Kiều Luyến:...

Kiều Luyến thở dài: "Tôn Tử, tôi đã không phải là Kiều gia đại tiểu thư trước kia rồi."

Một câu rơi xuống, Tôn Lập Nam hơi sững sờ.

Kiều Luyến tiếp tục mở miệng: "Cuộc sống của tôi, hiện tại vây quanh củi gạo dầu muối, không cần hoa hồng lãng phí tiền. Anh hiểu ý tứ của tôi chứ?"

Thái độ cự tuyệt, quả thực không muốn quá rõ ràng.

Tôn Lập Nam suy nghĩ một chút: "Tôi đã hiểu."

Kiều Luyến nhẹ nhàng thở ra, liền nghe thấy anh ta nói ra: "Vậy lần sau tôi đưa thịt, gạo, còn có đồ ăn thì sao? Hoặc là, mỗi ngày tôi mua thức ăn."

Kiều Luyến:...

Kiều Luyến vừa định tiếp tục nói chuyện, lại chợt nghe thấy tiếng cửa xe mở ra.

Cô lập tức gấp gáp, bỗng nhiên quay đầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên đeo kính đen và khẩu trang, từ trong xe đi ra!

Đây quả thực là... Quá nguy hiểm!

Nơi này mặc dù là vùng ngoại thành, nhưng chung quanh vẫn có người ở.

Ngộ nhỡ bị người chụp được thì làm sao bây giờ?

Cô nỗ lực muốn đẩy Tôn Lập Nam ra, thế nhưng Tôn Lập Nam không buông tay cô ra, sau đó, cô liền mở to hai mắt nhìn, trơ mắt nhìn Thẩm Lương Xuyên đi tới trước mặt hai người.

Hi vọng bời vì Thẩm Lương Xuyên mang theo khẩu trang và kính râm, Tôn Lập Nam không có nhận ra anh.

Nhưng ý nghĩ này mới ra, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên tháo khẩu trang và kính râm xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận