Tống Nguyên Hi mở miệng: "Dì, dì đừng ép chị dâu và anh Lương Xuyên, bọn họ vừa mới kết hôn, huống hồ loại chuyện này coi trọng cơ duyên."
Hạ Diệp Hoa còn muốn nói điều gì, Kiều Luyến vội vàng nói sang chuyện khác, nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: "Hôm nay anh làm làm gì vậy? Sao trở về muộn thế?"
Thẩm Lương Xuyên chuyển đề tài theo: "Lập tức sẽ khai máy, hôm nay người của đoàn làm phim ( kiêu hùng), tụ hội một chút."
Kiều Luyến gật đầu: " À, hiểu rồi."
Lời này rơi xuống, điện thoại di động của Thẩm Lương Xuyên liền vang lên.
Anh cúi đầu, nhìn sang, hơi nhíu mày.
Đi đến ban công, nghe máy, đối diện truyền đến tiếng Tống Thành: "Anh Thẩm, có minh tinh nhỏ muốn hẹn anh."
Thẩm Lương Xuyên không nhịn được mở miệng: "Không còn gì tôi cúp."
"Ai, chớ cúp! Cái minh tinh này là Phạm Lộ, lần này đảm nhiệm vai nữ số 3 trong ( kiêu hùng). Người ta nói, là muốn thỉnh giáo anh."
"Vậy thôi?"
Đầu năm nay, người muốn thỉnh giáo anh rất nhiều, Tống Thành sẽ không có mắt giới thiệu đến trước mặt mình.
Tống Thành đành phải nói tiếp: "Cô ta là người của Lục Thiếu."
Lông mày Thẩm Lương Xuyên hơi nhíu lại: "Sau đó?"
"Lục thiếu nói xem giao tình tuổi trẻ của hai người, để chúng ta giúp đỡ cô ta."
Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng nói một tiếng: " Tôi đã biết."
Nói xong câu đó, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Đứng trên ban công, anh lẳng lặng nhìn chăm chú ra phương xa.
Giao tình tuổi trẻ...
Cái người bây giờ được mọi người tôn xưng một tiếng Lục Thiếu, đích thật là bạn chơi từ nhỏ của anh.
Đáng tiếc, bọn họ đã rất ít liên hệ rồi.
Cho nên số điện thoại của Lục thiếu anh còn không có, chỉ có thể liên hệ bởi Tống Thành.
Thẩm Lương Xuyên buộng tròng mắt, đi vào lại biệt thự.
Hạ Diệp Hoa đã ngừng chủ đề sinh con, cùng Kiều Luyến trò chuyện cởi mở.
Nhưng có thể nhìn ra Kiều Luyến có chút không yên lòng.
Anh khẽ thở dài.
mặc dù chuyện thuốc tránh thai trở thành quá khữ đã lâu, thế nhưng cô... Vẫn là ngại sao?
-
Tiễn Hạ Diệp Hoa, Kiều Luyến lên trên lầu, trực tiếp bị Thẩm Lương Xuyên ôm lấy.
Tối nay anh vô cùng dịu dàng, mỗi một động tác, đều giống như mang theo một loại áy náy nào đó.
Xong chuyện, Kiều Luyến nằm trên cánh tay của anh, nhắm mắt lại, có chút buồn ngủ.
Thẩm Lương Xuyên lại mở to mắt, nhìn người phụ nữ trong lòng mình.
Tóc của cô đều bị ẩm ướt, có mấy sợi dính trên trán.
Anh nhẹ nhàng đưa tay ra, vuốt tóc của cô, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, tỉ mỉ quan sát mặt cô.
Đây là tiểu Kiều của anh, tiểu Kiều vừa hận vừa yêu.
Có lẽ là mấy năm này sinh hoạt, tu luyện tính cách của cô, không để cho cô giống như tám năm trước...
Nghĩ tới đây, Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên hài lòng gợi môi, lẳng lặng nằm ở bên cạnh cô.
Ngày thứ hai, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào gian phòng, Kiều Luyến mở hai mắt ra.
Thân thể mỏi mệt, để cho cô hoảng hốt một chút, quay đầu đã không thấy Thẩm Lương Xuyên.
Lúc cô xuống lầu, vừa vặn Thẩm Lương Xuyên chạy bộ trở về, mồ hôi trên trán trượt xuống, trông thấy Kiều Luyến, mở miệng nói: "Anh đi tắm, chờ anh ăn sáng."
Kiều Luyến gật đầu.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên.
Kiều Luyến cầm lên, phát hiện là Lưu Chí Hưng gọi tới, sau khi nghe, liền thấy tiếng Lưu Chí Hưng mắng chửi: "Kiều Luyến, có phải cô không muốn làm hay không?! Cái báo cáo kia là sao?!"
Kiều Luyến nghi hoặc: "Làm sao?"
"Cô chọc đại họa! Hiện tại lập tức đến tòa soạn!"