Trừng trị Tô Mỹ Mỹ, đương nhiên không có khả năng hạ bút thành văn.
Cần làm chút chuẩn bị.
Buổi trưa, Kiều Luyến nhận được điện thoại Thẩm Lương Xuyên: "Anh dưới lầu."
Kiều Luyến hơi sững sờ: " hả?"
Đoàn làm phim của anh sắp quay, cho nên thời gian này công việc của anh rất bận.
Lúc sớm đi làm, còn nghe được anh bảo hôm nay có thể tăng ca, thời gian này, làm sao lại đến đây?
Cô nghi ngờ xuống lầu, liền thấy xe của anh ở ven đường.
Cô chạy chậm qua, lén lút lên xe, liền nghe thấy anh mở miệng: "Ảnh chụp đâu?"
Kiều Luyến sững sờ, "Hả?"
"Mạc Tây Thừa gọi điện thoại cho anh, nói em khóc."
Hốc mắt Kiều Luyến thực sự còn có chút đỏ, nghe nói như thế, lập tức hiểu.
Khẳng định là Thi Niệm Diêu nói cho Mạc Tây Thừa.
Chỉ là, sự tình phát sinh không có bao lâu, từ chỗ anh làm đến đây, cũng phải một giờ, người này vừa nghe được chính mình xảy ra chuyện, liền lập tức chạy tới sao?
Trong lòng của cô dâng lên một dòng nước ấm.
Cô cắn môi, một lúc sau mới từ trong ví tiền, lấy ảnh chụp ra.
"Anh sẽ tìm người, khôi phục lại một chút."
Kiều Luyến gật đầu.
Thẩm Lương Xuyên cúi đầu, nhìn chằm chằm ảnh chụp.
Cô gái mười tám tuổi, và hiện tại chênh lệch rất lớn.
Thế nhưng Kiều Luyến mười tám tuổi... Cùng trong trí nhớ dần dần ăn khớp.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên, chậm rãi trở nên phức tạp.
"Đây là cha mẹ em." Kiều Luyến cũng có lời muốn thổ lộ, giờ phút này nhẫn nhịn một bụng nên muốn nói ra: "Bọn họ khi em mười tám tuổi, táng thân trong hỏa hoạn."
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày: " Chân Kiều Dịch..."
"Đúng, em và Kiều Dịch tan học trở về, nhìn thấy nhà cháy, em muốn xông cứu cha mẹ, Kiều Dịch kéo em lại, nó chạy vào, lại bị nện vào chân..."
Nói tới chỗ này, tràng cảnh năm đó, giống như lại xuất hiện trong đầu.
Cô gái mười tám tuổi, thống khổ vì bị lừa gạt trên mạng.
Còn chưa thoát ra khỏi Tử Xuyên, trong nhà bất chợt gặp đại nạn.
Cô từ thiên kim đại tiểu thư, biến thành ăn uống trở nên khó khăn, chút xu bạc không có.
Cô khi đó mới biết được, kỳ thật tình yêu đều không tính là gì.
Những cái kia cho dù qua nhiều năm như vậy, nhưng rõ mồn một trước mắt, để cho tay chân cô lạnh buốt, giống như về lại lúc trước, nhìn cha mẹ táng thân biển lửa, nhìn em trai bị đập gãy chân, cô luống cuống, bất lực...
Cho nên, cô không thể để cha mẹ chết oan!
Đang nghĩ như vậy, tay của cô bỗng nhiên bị một bàn tay ấm áp nắm chặt.
Nhiệt độ bàn tay kia, để băng tuyết trong cô, bắt lấy một tia ấm áp.
Cô bỗng nhiên quay đầu, liền đối diện vẻ mặt ôn hòa của Thẩm Lương Xuyên: "Đừng nghĩ nữa, đều đi qua rồi."
Nước mắt Kiều Luyến, không khỏi lăn xuống!
Cô khẽ gật đầu.
Hai người trong lúc nhất thời đều không nói gì.
Thế nhưng điện thoại Thẩm Lương Xuyên, lại tấp nập vang lên.
Anh cầm lên nhìn thoáng qua, không có nghe, liền ném sang bên cạnh.
Điện thoại di động dừng lại, tiếp đó lại tới.
Kiều Luyến vội vàng mở miệng: "Anh có chuyện gì thì đi trước đi, em thật sự không có chuyện gì."
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô một cái: " Có cần hỗ trợ hay không?"
Kiều Luyến dứt khoát cũng không kiêng dè: " Thật đúng là có một việc cần anh hỗ trợ."
"Lúc nào?"
"Hiện tại, quân tử báo thù mười năm không muộn, Kiều Luyến là tiểu nhân, hôm nay muốn để cho cô ta thấy được giáo huấn!"