Nhìn thời gian, rõ ràng vừa rồi cô đang tắm, làm sao lại gửi tin nhắn đi?
Mà... Mà tin nhắn này là gì!
Chỉ thấy trên điện thoại hiện ra một hàng chữ: 【 Kiều Luyến: Bà xã của tôi đang tắm. 】
Một câu, giống như vỡ tổ.
Mọi người nhao nhao nhắn lại, toàn bộ chất vấn hỏi thăm anh ta là ai.
Có người thậm chí hỏi thăm: 【 là Tôn Lập Nam sao? 】
Kiều Luyến kéo ra khóe miệng, tiếp tục kéo xuống.
Sau đó liền thấy anh trả lời một câu: 【 Kiều Luyến: Tôi là Thẩm Lương Xuyên.)
Kiều Luyến:...
Sau tin nhắn này, cách trọn vẹn thập giây, cuối cùng nổ tung.
May mắn trong đám đám người này, cho là cô hoa si, toàn bộ mọi người cười nhạo cô nằm mơ giữa ban ngày.
Lúc này Kiều Luyến mới nhìn về phía người ngồi bên cạnh, vẫn bình tĩnh như cũ.
Nét mặt của anh vô cùng tự nhiên, giống như tin nhắn trên điện thoại không phải anh gửi đi, dáng vẻ đó, quả thực... Thật là đáng yêu!
Kiều Luyến cố nén cười, bỏ điện thoại di động xuống.
Sau đó mới tiến tới bên người Thẩm Lương Xuyên, vươn tay lắc lắc cánh tay của anh, chớp mắt to: "Thẩm Lương Xuyên ~ tin nhắn trên điện thoại di động của em, có phải là anh gửi hay không?"
Thẩm Lương Xuyên bình tĩnh để điện thoại di động xuống, sau đó chậm rãi ngẩng đầu: " Em vừa rồi không có tắm sao?"
Kiều Luyến:...
"Cho nên, tôi chỉ trần thuật một sự thật."
Kiều Luyến:...
Gia hỏa này, đến bây giờ còn vịt chết mạnh miệng!
Kiều Luyến nín cười: " Anh có phải là ghen hay không?"
Thẩm Lương Xuyên hơi sững sờ, thân thể cứng đờ, sau đó ho khan một tiếng: " Bị em phát hiện."
Kiều Luyến cười ha ha, sau đó, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Lương Xuyên, đình chỉ nụ cười, vô cùng nghiêm túc mở miệng: "Chuyện này, anh thật sự là bị thua thiệt."
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày.
"Cho nên, em muốn đền bù cho anh một chút."
Lời nói nói đến đây, Kiều Luyến bỗng dưng thăm dò, chủ động hôn một cái lên môi Thẩm Lương Xuyên, sau đó gương mặt hồng hồng nằm xuống.
Thế nhưng...
Cô vừa mới nằm xuống, cũng cảm giác được thân thể ấm áp, xen lẫn nóng rực, ép lên người cô.
"Này, anh... Ưm!" Kiều Luyến muốn nói điều gì, lại bị anh lập tức ngăn miệng.
Sau đó, là một nụ hôn dài nồng nhiệt.
Thẩm Lương Xuyên cảm thấy mình giống như là điên rồi, cô chủ động hôn một cái, giống như đốt lên toàn bộ hormone trong mình, để anh không nhịn được muốn càng nhiều.
Một nụ hôn, sao đủ đươc?
Nhất là phát giác được cô phối hợp với mình, anh càng chủ động, hai cánh tay tìm tòi ở trên người cô, qua một lát sau, liền rút đi tất cả mọi chướng ngại.
Cuối cùng anh ngẩng đầu lên, cúi đầu nhìn ánh mắt Kiều Luyến mê ly, gương mặt hồng hồng, bỗng nhiên gợi lên nụ cười: " một nụ hôn, làm sao đủ?"
Lời này rơi xuống, tay liền đụng tới chướng ngại cuối cùng.
Thế nhưng, ngay lúc anh không kịp chờ đợi, lòng bàn tay chợt đụng phải cái gì mềm mềm.
Loại cảm xúc này...
Sắc mặt của anh, trong nháy mắt đen thui.
Lại cúi đầu, liền thấy Kiều Luyến vô tội chớp mắt, kéo ra khóe miệng: "Cái kia, em muốn nói, dì cả em tới."
Thẩm Lương Xuyên:...
Nhưng cảm giác được thân thể anh cứng đờ, Kiều Luyến nhất thời cúi đầu, đem chính mình quấn trong chăn, sợ người đàn ông này giận chó đánh mèo đến mình.
Sau đó, trên môi liền không nhịn đượcgợi lên một vòng ý cười, sau đó nghe thấy anh cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Kiều Luyến, em cố ý!"