"Chị dâu, khả năng là chị không biết em là ai, nhưng em có thể nói cho chị, em là một cô nhi, tám năm trước được anh Lương Xuyên thu dưỡng, là thật sự đem cái nhà này trở thành nhà mình, đối diện với khát vọng của em, khả năng chị không có cách nào lý giải, nhưng mà... Em chỉ biết, đây là nhà của em, nếu như có người muốn làm ra chuyện xấu phá nhà này, em coi như có lấy tính mạng, cũng sẽ không bỏ qua!"
Giọng Tống Nguyên Hi run rẩy nói ra những lời này, ánh mắt kiên quyết, giống như sắp lao tới chiến trường.
Nhưng ai cũng có thể nhìn ra là cô ấy sợ hãi, đủ để thấy, nói ra nhiều lời như vậy, dùng bao nhiêu dũng khí.
Kiều Luyến mím môi, nhìn cô ấy chằm chằm.
Tống Nguyên Hi bị cô nhìn, đến cùng vẫn là không chịu nổi, cúi thấp đầu xuống, thưa dạ mở miệng: "Chị dâu, khả năng em nói không dễ nghe, nhưng đây là lời em từ trong tâm. Em cũng hi vọng chuyện này không phải chị làm."
Nói đến đây, liền quy người vội vàng chạy đi.
Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu, một lát sau, mới quay đầu, đang định lên lầu, lại trông thấy Hạ Diệp Hoa đứng ở chỗ hành lang lầu hai, đang nhìn cô.
Kiều Luyến sững sờ, Hạ Diệp Hoa lại thở dài: " Tiểu Kiều, tới đây."
Kiều Luyến nỗ lực để cho mình gạt ra một nụ cười mỉm, lên lầu.
Hạ Diệp Hoa kéo tay của cô lại: " Tiểu Kiều, ta tin tưởng con."
Một câu, để cho đáy lòng cô ấm áp.
Hạ Diệp Hoa lại mở miệng: "Đứa bé Nguyên Hi này, là ta nhìn lớn lên, con đừng chấp nhặt với nó."
Tâm vừa ấm lên, nương theo câu nói này, cứng lên.
Giống như là có bông ngăn chỗ ngực, để cho cô thấy buồn.
Thế nhưng, cô thực sự không có tư cách qua Tống Nguyên Hi.
Kiều Luyến miễn cưỡng gạt ra một nụ cười: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không trách con bé."
Hạ Diệp Hoa gật đầu, sau đó vỗ vỗ bờ vai cô.
Hai người ở trong phòng của bà một hồi.
Kiều Luyến lại không cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy mỏi mệt.
Bời vì buổi tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, cho nên cô bất tri bất giác, ngồi dựa tren ghế sofa của Hạ Diệp Hoa trên ghế sofa ngủ thiếp đi.
Chờ đến khi cô tỉnh lại lần nữa, lại phát hiện Hạ Diệp Hoa đã không ở trong phòng.
Cô mơ màng đi ra ngoài, liền thấy Hạ Diệp Hoa từ trong phòng Tống Nguyên Hi đi ra, Tống Nguyên Hi theo sau lưng bà, hốc mắt đỏ bừng, hiển nhiên khóc thật lâu.
Hạ Diệp Hoa nhìn thấy Kiều Luyến, lập tức quay đầu nói với Tống Nguyên Hi: "Còn không mau xin lỗi chị dâu!"
Tống Nguyên Hi nhăn nhăn nhó nhó đi tới, cúi đầu không dám nhìn Kiều Luyến: "Chị dâu, thật xin lỗi, em không nên hoài nghi người nhà của mình."
Kiều Luyến nhìn bộ dáng của cô ấy, vừa nhìn về phía Hạ Diệp Hoa.
Một chút không cao hứng vừa rồi trong lòng, lập tức biến mất.
Kỳ thật Hạ Diệp Hoa cũng rất xoắn xuýt.
Một bên là con dâu của mình, một bên là con gái nuôi nhiều năm, cũng không khác con gái ruột thịt.
Bà có thể làm, chính là những thứ này.
Kiều Luyến khẽ cười, đưa tay ra vỗ vỗ bả vai Tống Nguyên Hi: " không có chuyện gì."
Thế nhưng là... Thật không có chuyện gì sao?
Bất kể như thế nào, mọi người duy trì mặt ngoài hài hòa, là đủ rồi.
Đang nói lời này, ở cửa truyền đến tiếng động, ba người quay đầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên sải bước đi đến.
Anh đổi giày, cho dù cách xa như vậy, cũng có thể phát giác được bầu không khí ở giữa ba người kỳ lạ.
Thế là, anh nhíu lông mày, mở miệng hỏi thăm: "Sao vậy?"
Cái này vừa nói, Tống Nguyên Hi lập tức khẩn trương siết chặt nắm đấm.