Khí thế cô đoạt người, tốc độ nói chuyện nói rất nhanh, để cho người ta căn bản là phản ứng không kịp, chờ đến khi cô bắt đầu ép hỏi, người phóng viên kia liền ngẩn người.
Anh ta còn chưa mở miệng, Hạ Diệp Hoa đã nhảy dựng lên, chỉ người phóng viên kia mở miệng hỏi: "Nói, cậu là ai phái đến hãm hại tiểu Kiều! Dám hãm hại chúng tôi, cậu là cái thá gì!"
Ký giả nuốt ngụm nước miếng, không nghĩ tới sự tình có thể như vậy, vội vàng nhìn về phía Kiều Luyến: " Kiều tiểu thư, chuyện này sao có thể như vậy? Hai người chúng ta đã sớm là quen biết từ lâu, cho nên chuyển tiền phải chuyển trực tiếp, căn bản không cần để ý cẩn thận như vậy."
Kiều Luyến buông thõng mắt xuống, tránh đi đề tài "Quen biết đã lâu", nhìn về phía Thẩm Tu, mở miệng nói: "Cho nên, những nhân chứng vật chứng này đều không tính là gì, hoàn toàn có thể là do người khác hãm hại tôi, chứng cứ trực tiếp nhất không bỏ ra nổi, liền không thể một mực chắc chắn là tôi!"
Thẩm Tu cười lạnh: "Không biết Kiều tiểu thư có tài đức gì, cần người khác hao tổn tâm cơ hãm hại cô như thế? Thật sự cho mình là gì!"
Kiều Luyến mím môi, không có nói tiếp.
Cô cũng không biết, tin tức của mình và Thẩm Lương Xuyên không có công bố, xem như là đám người này muốn đối phó Thẩm Lương Xuyên, vì sao lại ra tay trên người chính?
Cô vẫn chưa trả lời, Hạ Diệp Hoa đã đầy máu, đứng lên, khóe miệng mang theo giọng mỉa mai nói: "Thẩm Tu, Lương Xuyên căn bản cũng không cảm thấy hứng thú đối với tài sản nhà ông! Nó là đại nhân vật số 1 số 2 trong làng giải trí, cũng không cần thiết thêm thân phận để làm loạn, nếu như muốn loạn, đã sớm loạn rồi! Cho nên, chuyện này đến cùng người nào được lợi nhiều nhất, người đó là kẻ đầu têu!"
Thẩm Tu sững sờ, "Bà có ý gì?"
Hạ Diệp Hoa híp mắt: " Ông bây giờ đứng ở chỗ này, để quan hệ chúng ta hoàn toàn bế tắc, cũng là chuyện trực tiếp nhất! Cho nên, ông nói là người nào?"
Thần sắc Thẩm Tu cứng lại, chợt cười lạnh: "Hạ Diệp Hoa, không nghĩ tới nhiều năm như vậy, trình độ vô sỉ của bà lại đề cao! Làm nhiều như vậy, sau cùng lại muốn hãm hại Mai Phượng!"
Mai Phượng?
Kiều Luyến nghe được cái tên này, suy tư một chút, liền minh bạch là bà xã hiện tại của Thẩm Tu.
Hạ Diệp Hoa thấy ông nói như vậy, tức giận cười, bà chỉ ra cửa: " Ai muốn hãm hại bà ta? Bây giờ ông cút cho tôi! Tôi thật sự là nhìn thấy ông muốn nôn! Lăn ra ngoài!"
Thẩm Tu cười nhạo: "Thẹn quá hoá giận! Hạ Diệp Hoa, chuyện này nhất định tôi sẽ tra ra manh mối!"
Sau đó phất ống tay áo ra khỏi phòng.
Ông ta rời đi, trong phòng chỉ còn sót Thẩm Tử Hào.
Trong cả quá trình, anh ta gần như không nói một lời.
Giờ phút này, anh ta chậm rãi đứng lên, ánh mắt lướt qua mỗi người trong phòng, sau cùng dừng lại trên người của Hạ Diệp Hoa.
Môi Hạ Diệp Hoa khẽ động, muốn nói điều gì, thế nhưng Thẩm Tử Hào lại cười một cái, bước chân đi theo Thẩm Tu.
Hạ Diệp Hoa mở to hai mắt nhìn, mím môi.
Dù là không nói gì, nhưng tất cả mọi người trong phòng, đều có thể phát giác được giờ phút này tâm tình của bà không tốt.
Bà có chút lảo đảo, Kiều Luyến nhanh tay vội vàng đỡ và: "Mẹ, mẹ muốn chú ý thân thể."
Hạ Diệp Hoa nghe nói như thế, cười khổ một cái, cả người giống như lập tức già đi mười tuổi.
Thẩm Lương Xuyên nhìn bộ dạng bà, mở miệng nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ tra rõ ràng chuyện này."
Hạ Diệp Hoa lại xua tay: "Còn tra cái gì? Chuyện này rõ ràng là Mai Phượng làm!"