Ánh mắt Hạ Diệp Hoa có chút tan rã, giống như vô lực: "Ta lúc đầu cho là, bà ta làm như vậy dự định chia cắt quan hệ của ta và Thẩm Tu, còn cười nhạo bà ta, coi như không chia cắt, chẳng lẽ ta và Thẩm Tu có thể sống chung hòa bình sao? Nhưng bây giờ, cuối cùng ta mới hiểu mục đích của bà ta. Bà không phải là muốn phân chia cắt ta và Thẩm Tu, mục đích thực sự của bà ta, chia rẽ ta và Tử Hào."
Bà nói đến đây, liền cười khổ một cái: "Chính mình không có cách sinh ra con, liền chiếm đoạt con trai ta, lại hết lần này tới lần khác..."
Hết lần này tới lần khác, Thẩm Tử Hào luôn tin tưởng Mai Phượng, cũng không tin bà!
Kiều Luyến nhìn Hạ Diệp Hoa, có thể cảm nhận được tâm tình bà lúc này như chết.
Thế nhưng chuyện Thẩm gia, dù s cô không rõ, cũng không thể tuỳ tiện mở miệng an ủi bà, đành phải nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Thế nhưng, Thẩm Lương Xuyên lại không có trả lời ánh mắt của cô, chỉ là đi tới, ông Hạ Diệp Hoa đã đứng không vững lên: " Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ để cho Tử Hào thấy rõ."
-
Huyết áp Hạ Diệp Hoa, lập tức lên cao, dọa toàn bộ người trong biệt thự kinh hoảng.
Tìm bác sĩ gia đình tới, cho bà uống thuốc hạ huyết áp, cũng đợi chừng hai giờ, tất cả mới khôi phục bình thường.
Nhìn thấy cuối cùng Hạ Diệp Hoa cũng nhắm mắt ngủ, hốc mắt Tống Nguyên Hi hồng hồng.
Mấy người lặng lẽ lui ra khỏi phòng, Kiều Luyến mở miệng: "Buổi tối hôm nay em sẽ trông coi..."
Lời còn chưa nói hết, lại bị Thẩm Lương Xuyên cắt ngang: "Chúng ta về biệt thự."
Kiều Luyến sững sờ.
Tống Nguyên Hi cũng hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn Kiều Luyến một chút, lại liếc mắt nhìn Thẩm Lương Xuyên, lập tức nhu thuận mở miệng: "Vậy em trông dì."
Lời này nói xong, liền xuống lâu tiễn họ.
Ra cửa, Tống Nguyên Hi rầu rĩ cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của mình.
Giày của cô cọ xát một chút trên mặt đất, lúc này mới ngẩng đầu lên: " Chị dâu, hôm nay em... Thật xin lỗi."
Kiều Luyến nhìn cô ấy, nghĩ tới biểu hiện của cô hôm nay, ánh mắt hiện lên không vui, nhưng vẫn che giấu đi, cô không nói chuyện, chỉ là lên xe của Thẩm Lương Xuyên.
Xe khởi động, Tống Nguyên Hi đứng ở cửa, nhìn chằm chằm xe lái đi xa.
Trong ánh mắt của cô, hiện lên một vòng ánh sáng phức tạp.
Chợt, lúc này mới quay đầu, lên lâu, đẩy cửa phòng ngủ ra, cứ ngồi ở bên cạnh giường Hạ Diệp Hoa như vậy, lẳng lặng nhìn bà chằm chằm:Dì, dì đừng gặp chuyện gì xấu, mau tốt lên.
-
Từ biệt thự 18, đến biệt thự số 8, kỳ thật cũng chỉ là vài phút đường xe.
Trên đường, Kiều Luyến nhíu mày, còn đang suy tư nguyên nhân gây ra chuyện này.
Cô cắn môi của mình, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: "Chuyện này, nhất định trong nhà là có nội ứng, mới có thể để ảnh chụp truyền ra ngoài, em cảm thấy, giúp việc trong nhà quá nhiều, hẳn là nên để lại mấy người tin được, anh nói..."
"Két!"
Xe đột nhiên dừng lại.
Kiều Luyến hơi sững sờ, quay đầu thấy sắc mặt Thẩm Lương Xuyên không tốt, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, loại vẻ mặt phức tạp nhưng lại xa cách.
Trong lòng của cô hồi hộp một chút, không biết vì cái gì, bị anh nhìn như vậy, cô có một loại cảm giác giống như cách anh ngoài ngàn dặm.
Cô cũng im bặt, nhìn anh chằm chằm.
Thẩm Lương Xuyên híp mắt lại, một lúc sau mới mở miệng: "Em biết hắn ta."
Cái câu không giải thích được, để Kiều Luyến phản ứng trong chốc lát, mới đột nhiên hiểu, anh nói hắn ta, là chỉ người phóng viên kia!
Cô bỗng dưng nắm chặt nắm đấm.