Hạ Diệp Hoa thấy cô, mở miệng cười: "Sao không ngủ, ta thấy Lương Xuyên cũng vừa đi ra, đi làm gì vậy?"
Kiều Luyến không có nói chuyện thuốc tránh thai: "Có chút việc thôi, mẹ, cùng con chơi game đi."
Mắt Hạ Diệp Hoa lập tức sáng lên: " Được."
Hai người mỗi người cầm một cái ipad, vừa chơi game, vừa nói chuyện phiếm.
Hạ Diệp Hoa mở miệng: "Vẫn là chơi trò chơi với con thích nhất! Người khác, đều không chơi với ta."
Kiều Luyến nghi hoặc: "Nguyên Hi cũng không chơi game với mẹ sao?"
Hạ Diệp Hoa lắc đầu: " Nguyên Hi không thích chơi game, chưa từng có chơi với ta."
Kiều Luyến ồ một tiếng.
Đánh hai ván trò chơi, Hạ Diệp Hoa liền để ipad xuống: " Già rồi, đánh hai ván liền mệt mỏi."
Kiều Luyến cúi đầu, khẽ cười: "Vậy thì nghỉ ngơi một chút."
Hạ Diệp Hoa gật đầu, "Ừm."
Kiều Luyến nhìn bà: " Mẹ, hiện tại Vương Lan thế nào?"
Hạ Diệp Hoa nhíu lông mày, thở dài một tiếng: "Ai! Vương Lan làm ở nhà chúng ta đã hơn năm năm, ta vẫn luôn rất tín nhiệm cô ta, ai biết sau cùng lại bị tiện nhân Mai Phượng mua chuộc!"
Kiều Luyến trầm mặc một chút, lúc này mới lên tiếng: "Mẹ, xác định là Mai Phượng sao? Trước khi Vương Lan đi, thừa nhận?"
Hạ Diệp Hoa nhíu mày: " Cô ta không có thừa nhận, nhưng ngoại trừ Mai Phượng, ai sẽ làm loại chuyện phí sức không có kết quả tốt này?"
Nói cách khác, chuyện ảnh chụp, đến bây giờ còn không có kết quả!
Hạ Diệp Hoa lại giống như là mở ra máy hát, kéo tay Kiều Luyến lại: "Chuyện Thẩm gia, ta lúc đầu không muốn nói cho con biết, bời vì ta cảm thấy có lẽ cả đời chúng ta sẽ không còn quan hệ gì đối với Thẩm gia. Nhưng bây giờ... Ai, năm đó, Mai Phượng chen chân, ta và họ Thẩm ly hôn, mang theo Lương Xuyên rời đi. Mai Phượng nhiều năm không sinh con trai, hiện tại lớn tuổi, càng không sinh được, cho nên vẫn lung lay Tử Hào."
Kiều Luyến nhìn bà: " Thế nhưng vì sao năm đó mẹ không mang theo Tử Hào rời đi?"
Hạ Diệp Hoa nhíu lông mày: " Lúc trước, Tử Hào một mực du học quốc ngoại, chưa có về nhà. Lúc đầu chuyện của Mai Phượng, ta không có ý định nói. Vì hai đứa bé, ta cũng không nghĩ tới ly hôn, nếu như không phải năm đó... Ai, dù sao ta và Lương Xuyên rời đi gấp, chờ đến khi ta gọi điện cho Tử Hào, nó đã đổi số điện thoại, ta liên lạc không được. Về sau, cuối cùng nó trở về nước, ta qua tìm nó, nó liền hiểu lầm ta vứt bỏ nó."
Hạ Diệp Hoa cúi thấp đầu xuống: " Đối với Tử Hào, ta rất áy náy. Năm đó đột nhiên xảy ra, không có bận tâm đến nó, cho nên nó oán niệm ta hận ta, ta cũng không trách nó. Chỉ hi vọng anh em bọn chúng... Không nên mỗi lần gặp gỡ đều giống như gặp kẻ thù. Con về sau nên khuyên Lương Xuyên, Tử Hào còn nhỏ, không hiểu chuyện năm đó..."
Kiều Luyến vội vàng an ủi bà: " Mẹ, mẹ yên tâm, người thân huyết mạnh tương liên, bất kể cái gì đều không thể cách trở loại dòng máu này."
Hạ Diệp Hoa mờ mịt nhìn bàn trà trong trong phòng khách, trong ánh mắt lộ ra bi thương: "Hy vọng vậy."
Kiều Luyến cầm lấy ipad "Mẹ, lại thêm một ván?"
Hạ Diệp Hoa lập tức lên tinh thần: " Được."
Cuối cùng thành công dời lực chú ý của Hạ Diệp Hoa.
Tinh lực của Hạ Diệp Hoa không tốt, đánh trong chốc lát, liền đi lên lầu nghỉ ngơi.
Kiều Luyến đứng trong phòng khách, nghĩ đến lời Hạ Diệp Hoa vừa nói, bỗng nhiên nhìn về phía thím Lý: "Thím Lý, dì biết Vương Lan ở đâu không?"
Thím Lý sững sờ, ngẩng đầu: " Biết."...