Nói đến đây, cậu ta trực tiếp đi ra cửa chính.
"Dừng lại!"
Kiều Luyến hô một tiếng.
Tô Bành Hạo quay đầu.
Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu: " Ta có thể chứng minh, không phải tôi làm."
Tô Bành Hạo nhíu mày.
Kiều Luyến nhìn về phía lão tổ Bạch Cốt.
Lão tổ Bạch Cốt liền đâu ra đấy, mặt không thay đổi giải thích: " Hôm nay kêu dừng tranh tài, tôi theo huấn luyện viên Kiều tới phòng vệ sinh. Phía sau tôi hiểu hiện ở trận đấu, đều là huấn luyện viên Kiều chỉ huy tôi trong bóng tối. Nếu như là cô ấy bán rẻ câu lạc bộ, như vậy vì sao cô ấy lại vắt hết óc, để cho chúng ta thắng?"
Tô Bành Hạo nghe nói như thế, có chút không thể tin: "Cô nói là, ván thứ ba thắng được đều do cô ấy chỉ huy cô?"
Vậy là một cục diện đảo ngược thế cục!
Nếu như không phải nhờ lão tổ Bạch Cốt, bọn họ sẽ bị thua trận đấu kia.
Lão tổ Bạch Cốt gật đầu.
Thái độ Tô Bành Hạo, cuối cùng hoà hoãn lại, cậu ta nhìn về phía Kiều Luyến, lông mày nhíu sâu: "Nhưng như vậy, cũng không thể nói rằng chiến lược không phải do cô tiết lộ! Dù sao, chiến lược chỉ có chúng ta biết, ngoại trừ cô, không có người khác."
Kiều Luyến gật đầu: "5 người là một đội, không thể tiết lộ bí mật, tôi đã cẩn thận suy nghĩ, sự tình có lẽ vẫn là xuất hiện ở trên người tôi. Nhưng tôi chỉ sợ cũng là bị người mưu hại."
"Hừ, lời hay ai không biết nói? Một câu bị gài bẫy, liền có thể tẩy trừ tội danh sao?"
Kiều Luyến lắc đầu: "Không thể."
Tô Bành hạo sững sờ.
Kiều Luyến liền quay đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: "Nhưng tôi tin tưởng, Thẩm tiên sinh sẽ cho mọi người một công đạo."
-
Cuối cùng làm yên lòng đám người Tô Bành Hạo, Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên lái xe về nhà, thở dài một hơi.
Kiều Luyến mở miệng: "Em cẩn thận nghĩ lại, chiến lược lần tranh tài này, em chỉ ở trong thư phòng anh, cầm giấy bút viết ra số liệu nghiên cứu."
Trải qua lần ảnh chụp trước, khẳng định Thẩm Lương Xuyên tiến hành loại bỏ giúp việc trong nhà.
Hiện tại nhà hẳn an toàn.
Cho nên Kiều Luyến sơ sót.
Tròng mắt Thẩm Lương Xuyên hơi híp lại: "Trong nhà có ghi hình!"
Đôi mắt Kiều Luyến, lập tức sáng lên.
Hai người về đến nhà, ở thư phòng mở ghi hình ra, sau đó phát hiện, chiều hôm qua hai người bọn họ đều không có ở đây, nhưng trong thời gian ghi hình, bị mất một đoạn mười phút.
Kiều Luyến nhíu lông mày lại: "Đến cùng là ai làm, còn quá quen thuộc với nhà chúng ta! Đến ghi hình cũng có thể xóa bỏ!"
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, lông mày nhíu lại.
Đúng lúc này, cửa thư phòng bị gõ, Hạ Diệp Hoa bưng hai cốc nước đi đến: "Hai đứa về nhà, liền trốn ở trong thư phòng làm gì? Nhanh uống nước đi."
Kiều Luyến lập tức đưa tay, chuẩn bị nhận lấy.
Nhưng dưới chân bỗng nhiên bị vấp một chút, liền không cẩn thận đổ ập vào Hạ Diệp Hoa, dẫn đến đổ cả cốc nước ở trên tay bà vào người.
Hạ Diệp Hoa vội vàng nói: " Đứa nhỏ này, chuyện gì vậy? Mau đi thay đồ, đừng để bị lạnh!"
Kiều Luyến cúi đầu xem xét, nước này làm ướt hết quần áo của mình rồi.
Cô khẽ gật đầu: " Vậy con đi thay quần áo trước."
Nhưng vừa đi ra ngoài cửa, bỗng nhiên nhớ tới điện thoại di động còn ở trên bàn làm việc, thế là quay đầu, chuẩn bị lấy điện thoại.
Khi cô vừa mới quay người, lại nghe được Thẩm Lương Xuyên nghiêm túc nói chuyện: "Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện."
"Con nói đi."
Mỗi chữ mỗi câu của Thẩm Lương Xuyên truyền tới: "Hôm qua, có phải Tống Nguyên Hi trở lại hay không?"