Kiều Luyến đi ra ngoài gọi xe taxi, đi đến đoàn làm phim của Tống Nguyên Hi.
Lần trước qua tìm con bé, không có gặp mặt hỏi thăm rõ ràng, quả thực là thất sách!
Cô muốn đi hỏi con bé một chút, vì cái gì nhằm vào cô!
Cô cũng muốn đi tìm Thẩm Lương Xuyên hỏi thăm rõ ràng, hỏi anh một chút vì cái gì giấu diếm chính mình!
Anh vì cái gì giúp đỡ Tống Nguyên Hi.
Nước mắt từng giọt lăn xuống, ủy khuất cùng bàng hoàng tràn ngập trong tim, để cho cô siết chặt nắm đấm của mình, thân thể nhỏ xíu phát run.
Cô cắn chặt môi.
Nếu như là trước đó, cô theo Thẩm Lương Xuyên tương kính như tân, cô khẳng định sẽ không làm như vậy.
Nhưng là bây giờ...
Cô và Thẩm Lương Xuyên đã yêu nhau không phải sao?
Nỗi đau từ trái tim xông ra.
Cô hít sâu, cũng không thể làm dịu.
Quay cửa kính xe xuống, cơn gió lạnh buốt thổi vào, trong nháy mắt, nhiệt độ toàn thân cô giống như là bị rút đi, từ đầu ngón tay đến đầu ngón chân lạnh như băng.
Có thể ngoài trời lạnh nhưng cũng không lạnh như trong tâm cô.
Cô thậm chí có chút không dám đi chứng thực suy đoán của mình, bời vì nếu như chuyện này đều là thật...
Cô muốn đối mặt với Thẩm Lương Xuyên như thế nào?
Tâm thần bất an, xe taxi rất nhanh liền đến trước khách sạn đoàn làm phim ngủ lại.
Cô xuống xe, trả tiền cho bác tài xế, liền đi tới trước khách sạn.
Bời vì đoàn làm phim ở lại chỗ này, cho nên quán rượu quản chế cũng có chút nghiêm ngặt.
Cô vừa muốn đẩy cửa đi vào, liền bị bảo vệ cản ở bên ngoài: " tiểu thư, xin hỏi cô là đến chơi? Hay là tìm người?"
Kiều Luyến nhíu lông mày: " tìm người."
"Vậy xin cô tìm người tự mình đến làm đăng ký, chúng tôi mới có thể cho cô đi vào."
Tìm người đến đăng ký?
Cô buông mắt.
Dứt khoát cầm điện thoại di động lên: " anh chờ tôi một chút."
Cô ở bên trong tìm đến số điện thoại của Tống Nguyên Hi, vừa gọi qua, liền nghe thấy giống nói ở xa: " Kiều Luyến?"
Vừa nghiêng đầu, liền thấy Tôn Lập Nam một mặt hưng phấn chạy vào: " Sao em lại tới đây?"
Tiếp theo, ánh mắt sáng lên: " Em tới tìm tôi sao? Làm sao em biết tôi ở chỗ này?"
Bảo an nhìn thấy Tôn Lập Nam, thái độ lập tức trở nên cung kính và khách khí.
Kiều Luyến vốn muốn phản bác Tôn Lập Nam, nhưng nhìn đến dáng vẻ của bảo an, liền nhìn về phía Tôn Lập Nam: ừ, anh đăng ký cho tôi một chút, tôi muốn đi vào."
Tôn Lập Nam trực tiếp phất tay: " đăng ký cái gì, khách của tôi còn phải đăng ký?"
Bảo an lập tức lắc đầu: "khách của Tôn tiên sinh đương nhiên không cần, vị tiểu thư này, mời vào."
Tôn Lập Nam liền theo Kiều Luyến đi vào bên trong: "Kiều Luyến, em tìm đến tôi có chuyện gì sao?"
"Sắc mặt của em sao khó coi như vậy? Có phải gặp khó khăn gì hay không?"
Kiều Luyến nghe những lời này, dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía Tôn Lập Nam: " tôi hiện tại có chuyện muốn làm, anh không nên cản tôi!"
Cô, kiên quyết lại quật cường, sắc mặt nghiêm túc để cho Tôn Lập Nam lập tức im lặng.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta sợ nhất, cũng là lúc Kiều Luyến làm mặt nghiêm túc.
Tôn Lập Nam nhu thuận nhẹ gật đầu.
Kiều Luyến không nói hai lời, trực tiếp đi vào thang máy, lên tầng 12.
Tôn Lập Nam đứng ở dưới lầu, nhìn thấy cô vào, liền vào một cái thang máy khác, ấn 12.
Kiều Luyến nhìn thang máy đi lên từng tầng từng tầng, mới dần buông lỏng khẩn chương.
Nếu như không có nhớ lầm, Tống Nguyên Hi hẳn ở gian phòng số 218.
"Đinh!" Thang máy đến rồi.
Cô từ trong thang máy đi ra, thẳng đến gian phòng của con bé, đã thấy cửa phòng con bé mở ra, tiếng Thẩm Lương Xuyên cùng con bé tranh chấp, từ bên trong truyền ra.