Một giây sau, Kiều Luyến liền từ bỏ ý nghĩ này.
Tống Nguyên Hi không cần thiết lừa gạt mình, bởi vì lời nói này, thật sự là rất dễ dàng tiết lộ, chỉ cần cô đến hỏi Thẩm Lương Xuyên, sự tình sẽ rõ...
Mà Hạ Diệp Hoa nói qua...
Thẩm Lương Xuyên năm đó muốn đi đến gặp mặt bạn gái, nhưng lúc đi tràn đầy phấn khởi ra ngoài, lúc về nhà lại thất hồn lạc phách, mang Tống Nguyên Hi theo.
Bời vì mối tình đầu vì cứu anh mà chết đi, cho nên anh mới cảm thấy thua thiệt với mối tình đầu, mới có thể xem Tống Nguyên Hi như em gái ruột thịt sao?
Trong đầu của cô, lại nghĩ tới ngày đó, Thẩm Lương Xuyên qua đoàn làm phim dò xét Tống Nguyên Hi, ban đêm lại ở lầu ba ngây người...
Là bởi vì ngày ấy, anh cảm thấy thẹn đối với mối tình đầu sao?
Kiều Luyến cười khổ một cái...
Trên mặt vô cùng mê mang.
Mỗi người đều có quá khứ khắc cốt minh tâm.
Cô cũng không ngoại lệ, tám năm trước, cô với Tử Xuyên còn có một mối tình đầu khắc cốt ghi tâm đấy thôi.
Cô không thể bởi vì cái này liền đi chất vấn Thẩm Lương Xuyên...
Huống hồ, trước kia cô cũng biết, Thẩm Lương Xuyên có mối tình đầu?
Thế nhưng, sâu trong nội tâm vẫn có một chút không thoải mái, là chuyện gì xảy ra đây?
Cô đi ra cửa chính khách sạn, gió lạnh đập vào mặt, để cho cô hắt hơi một cái.
Đúng lúc này, có người từ sau lao đến: " Kiều Luyến."
Kiều Luyến quay đầu, nhìn thấy Tôn Lập Nam, sau đó liền chú ý tới gương mặt quan tâm của anh ta lúc này, hơi sững sờ.
Không biết vì cái gì, giờ này khắc này cô đột nhiên cảm giác có chút cô độc, cái này khiến cô lộ ra một nụ cười nhạt: " Tôn tử."
Tôn Lập Nam nhìn người trước mặt, thấy sắc mặt cô trắng như tờ giấy.
Trong ánh mắt hiện lên một chút thương cảm.
Anh ta trầm mặc một chút, bỗng nhiên mở miệng: "Kiều Luyến, có gì khó khăn, em đều có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ trợ giúp em vô điều kiện..."
Anh nghĩ tới lần trước theo dõi Kiều Luyến, phát hiện cô tiến vào khu biệt thự xa hoa.
Một cái cô gái mang theo em trai, có thể sinh sống không tệ, cô không có khả năng đặt mua sản nghiệp như thế, trừ phi là... Gả cho một người có tiền.
Hôm nay, phản ứng của cô lại không bình thường như thế.
Vừa rồi chạy tới tầng 12, sẽ không phải là đi bắt gian chứ?
Đáy lòng Tôn Lập Nam, bỗng nhiên giống như bị một bàn tay vô hình đâm nhói một cái, để anh ta thương tâm không dứt.
Trong tâm anh ta, Kiều Luyến cho tới bây giờ đều là tùy ý làm bậy.
Chưa bao giờ, có thể nhìn thấy cô bất lực như thế?
Anh ta muốn trợ giúp cô, muốn mang đến vui vẻ cho cô, cho dù là để cho cô cười một cái, anh ta cũng cảm thấy thỏa mãn rồi.
Mà một câu nói của anh ta, cuối cùng cũng khó có được một tiếng cảm động của Kiều Luyến.
Cô nhìn người trước mặt, một lúc sau mới mở miệng: "Cảm ơn".
Nhưng vẫn không nói gì, đi đến ven đường, bắt xe.
Lần này, Tôn Lập Nam không có quấn lấy cô.
-
Thẩm Lương Xuyên từ trong khách sạn đi ra, lái xe đi trên đường cái, đèn đỏ phía trước, anh ngừng lại.
Ánh mắt của anh thâm thúy lộ ra phức tạp, nhìn chằm chằm đèn xanh đèn đỏ phía trước, suy nghĩ vẫn còn ngừng lại ở cuộc cãi lộn với Tống Nguyên Hi.
Anh làm sao cũng không nghĩ tới, Tống Nguyên Hi lại khám phá ra thân phận của Kiều Luyến, còn làm ra nhiều chuyện như vậy...
Hãm hại từng cái từng cái, để anh lúc ấy thật sự là hận không giết được Tống Nguyên Hi!
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, một câu nói của Tống Nguyên Hi rất đúng.
Anh và tiểu Kiều kết hôn... Vốn là muốn trả thù cô, tra tấn cô, để cho cô sống không bằng chết...
Thế nhưng đến cuối cùng, dự tính ban đầu lại đang từ từ phát sinh biến hóa.
Anh không nhìn nổi việc cô bị thương.
Trong lúc bất tri bất giác, thì ra anh đã yêu cô sâu như vậy.