Kiều Luyến nghe nói như thế, nhanh chóng phản ứng: "Làl cô cố ý?"
Phần diễn trên cáp treo xác thật là có chút nguy hiểm, nhất định phải là diễn viên có kinh nghiệm mới đích thân diễn.
Bình thường người mới giống Tống Nguyên Hi đều sẽ tìm thế thân.
Con bé lại tự mình lên diễn, tiếng bên trong điện thoại lại truyền tới...
Quả nhiên, con bé mở miệng trả lời: "Không sai!"
"Kẻ điên!" Kiều Luyến không nhịn được mắng một tiếng.
Con bé là kẻ điên!
Vậy mà làm ra chuyện ác như vậy với mình, chính là vì để Thẩm Lương Xuyên đi gặp mình?
"Cô có tư cách gì mắng tôi là kẻ điên? Nếu như không phải cô nói cho anh Lương Xuyên chuyện gì, nếu như không phải anh Lương Xuyên cấm tôi ra ngoài đoàn làm phim, sao tôi lại đi một nước cờ hiểm như vậy? Kiều Luyến, tôi sẽ không để hai người hạnh phúc! Hiện tại, cô có muốn đánh cược với tôi hay không!"
Trong giọng Tống Nguyên Hi mang theo âm tàn.
Kiều Luyến sững sờ, "Cược cái gì?"
"Cược anh Lương Xuyên căn bản là không thể quên được chị tôi! Cược anh Lương Xuyên sẽ đến nhìn tôi, sẽ tha thứ cho tôi!"
Tròng mắt Kiều Luyến hơi híp: " Tôi không có thời gian rảnh!"
Chợt, cúp điện thoại.
Cô hít vào một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy ngực giống như bị một tảng đá lớn đè ép, trĩu nặng, suy nghĩ cũng không thể tập trung, không quan tâm.
Thẩm Lương Xuyên... Sẽ đi sao?
"Chủ biên, sao chị ngủ ở chỗ này? Cãi nhau với Thẩm ảnh đế sao?" Thi Niệm Diêu không nhịn được nói linh tinh ở bên tai cô.
Kiều Luyến nghe nói như thế, lại cúi đầu: " không có."
Thật sự không có cãi nhau.
Thế nhưng tình huống hiện tại, so với cãi nhau càng để cho người khổ sở, để cho cô hận không thể cãi nhau một trận với anh.
Cô nỗ lực điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó nhìn về phía Thi Niệm Diêu: " Làm việc đi."
Liền đi tới chỗ làm việc của mình, ngồi xuống.
Vừa mới ngồi xuống, ở cửa liền có người tới: " Chào cô, xin hỏi vị nào là Kiều Luyến Kiều tiểu thư?"
Kiều Luyến hơi sững sờ: " Là tôi, sao vậy?"
Người tới đưa bữa sáng trong tay qua: “Chào cô, đồ ăn cô đã đặt."
Cô đặt... Thức ăn ngoài sao?
Cô hơi sững sờ, cúi đầu nhìn về phía thức ăn trong hộp.
Là bánh bao và cháo cô thích ăn.
Bánh bao của nhà này, là Thẩm Lương Xuyên đã từng giới thiệu cho cô.
Cho nên, cái hộp thức ăn này là Thẩm Lương Xuyên gọi cho cô sao?
Ánh mắt Kiều Luyến phức tạp, nhận lấy bữa sáng, đi vào văn phòng.
Cô mở bữa sáng ra, đặt ở trên bàn trà, bánh bao trắng nõn, cháo vào miệng liền tan, đều phát tán ra hương vị mê người.
Nhưng lúc này Kiều Luyến chợt không có khẩu vị.
Cô cầm lấy một cái bánh bao, dùng sức ăn một miệng lớn.
Tiếp đến liền ho kịch liệt.
Cả người đều bị nghẹn đến đỏ mặt, cuống họng phát đau.
Cô muốn uống nước, thế nhưng khi cầm lấy chén nước, lại phát hiện bên trong cốc nước trống không.
Kiều Luyến từ từ buông cốc nước xuống, nhưng không có phun bánh bao ra, mà chính là dùng sức nuốt.
Bời vì quá mức dùng sức, nước mắt đều chảy xuống.
Khi giọt nước mắt thứ nhất chảy xuống, giống như hồng thủy vỡ đê, từng giọt từng giọt lăn xuống
Cuối cùng bánh bao cũng nuốt xuống, cuống họng cũng khó chịu đến đau rát.
Cô cầm khăn giấy lên, lau nước mắt.
Kiều Luyến, sao mày không có tiền đồ như thế? Ăn cái bánh bao, đều có thể khiến mình ăn đến khóc.
Thế nhưn, nước mắt kia lại càng chảy càng mãnh liệt, thẳng đến sau cùng, cô ném khăn giấy vào trong thùng rác, đưa tay ra bưng kín mặt mình.
Nước mắt theo khe hở ngón tay, từng giọt từng giọt rơi trên bàn.
Làm sao bây giờ?
Minh biết không nên ăn dấm, nhưng vẫn muốn khóc làm sao bây giờ?