Chỗ Kiều Luyến không nhìn thấy, ngay bên dưới công ty, một chiếc xe lẳng lặng đứng ở ven đường.
Thẩm Lương Xuyên ngồi ở trên ghế lái, ánh mắt nhìn chăm chú vào chỗ cô.
Buổi tối hôm qua cô nhắn cho anh, nói là phải tăng ca.
Anh ngẩn người, yên lặng ngồi ở bên trong phòng ngủ chính.
Không biết vì cái gì, ở nơi không có cô, lại thê lương như thế, cô độc như thế.
Sau đó, anh cũng không biết mình có phải não bị rút gân hay không, hơn nửa đêm đột nhiên lái xe đi ra ngoài, đi tới tòa nhà chỗ cô làm, nhưng lại mất đi dũng khí lên gặp cô.
Lần trước, anh vì bảo vệ Tống Nguyên Hi nên lừa gạt cô.
Mà bây giờ, anh lại không muốn lừa dối cô.
Nếu như cô hỏi, sự tình ở câu lạc bộ điều tra như thế nào, anh nên trả lời thế nào?
Cứ như vậy ở dưới lầu một đêm, dù là lo lắng cô có ăn sáng hay không, cũng không dám gọi cho cô, chỉ dám gọi thức ăn ngoài, đưa qua cho cô.
Đúng lúc này, điện thoại Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên vang lên.
Anh nghe, liền truyền đến thanh âm của Vương đạo diễn: " Thẩm ảnh đế, thật sự là có lỗi, em của anh, tôi không có bảo vệ tốt. Hôm nay có cảnh trên cáp treo, Tống tiểu thư muốn đích thân diễn, kết quả bị ngã xuống! Chúng tôi bây giờ đưa cô ấy tới bệnh viện, hiện tại đang làm kiểm tra, anhxem..."
Thẩm Lương Xuyên nghe đến đó, tròng mắt co rụt lại, vô thức trả lời: "Tôi lập tức tới ngay!"
"Được."
Cúp điện thoại, Thẩm Lương Xuyên lập tức quay đầu xe, đi thẳng đến bệnh viện.
Thế nhưng sau năm phút, anh từ từ giảm tốc độ, sau cùng đứng ở ven đường.
Anh cứ nhìn qua cửa sổ xe như vậy, thấy phong cảnh phía ngoài.
Bên ngoài câu cao đông nghịt.
Thần sắc của anh lại do dự.
Một lúc sau, anh khẽ cầm điện thoại di động lên, gọi một số: "Tống Thành, cậu giúp tôi làm một chuyện..."
-
Tống Nguyên Hi tiến vào kiểm tra trước, thừa dịp không người chú ý, liền gọi điện cho Kiều Luyến.
Sau đó liền bị đẩy vào phòng kiểm tra chụp X-Quang.
Kết quả rất nhanh đã có, xương bắp chân bị gãy.
Con bé bị đẩy vào phòng VIP, sau đó, con bé lẳng lặng ngồi ở trên giường, giống như là đang đợi cái gì.
Một lát sau, nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập đi đến.
Hốc mắtTống Nguyên Hi đỏ lên, cắn môi.
Cô liền biết, vô luận mình làm cái gì, anh Lương Xuyên cũng sẽ không thật sự tức giận.
Xem đi, cô xảy ra chuyện, anh Lương Xuyên chạy tới trước.
Vừa nghĩ như thế, lời nói của chính mình với anh Lương Xuyên hôm qua, qủa thật là có chút quá đáng rồi.
Con bé duỗi cổ, nhìn về phía cửa.
Sau đó, liền thấy một thân ảnh thon dài đi đến, mặc âu phục, thế nhưng là gương mặt kia...
Sắc mặt Tống Nguyên Hi cứng đờ, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
Tống Thành cười híp mắt đứng ở trước mặt cô, đầu tiên là nhìn bệnh án của cô, sau đó mở miệng: "Tống tiểu thư, côcảm giác thế nào?"
Tống Nguyên Hi lại cắn môi, giống như bị ủy khuất rất lớn: " Sao anh lại tới đây?"
Sau đó hỏi thăm: " Anh Lương Xuyên đâu?"
Tống Thành nghe nói như thế, nhìn con bé một cái, chợt mở miệng: "Có chút việc."
Rõ ràng là nói qua loa.
Tống Nguyên Hi chợt cảm thấy rất thương tâm, bình tĩnh nhìn Tống Thành.
Cô còn nhớ rõ, năm 14 tuổi, cô thành cô nhi, thường xuyên một mình khóc trong yên lặn, mỗi lần như thế, anh Lương Xuyên đều có thể phát hiện ra cô, sau đó ngồi bên cạnh cô, nói chuyện với cô, thẳng đến khi cô khóc đủ rồi, khóc ngủ mất, anh sẽ ôm cô trở về phòng.