Tiếng kêu thê thảm này, để Thẩm Lương Xuyên cảm thấy tâm giống như bị thứ gì nắm lấy.
Tròng mắt anh hơi híp lại, cả người đều nhu hòa xuống, thần sắc chán ghét vừa rồi, trong nháy mắt bời vì một tiếng "anh" này, mà trở nên phức tạp, anh dừng lại một chút, lúc này mới lên tiếng: "Thế nào?"
"Em nhớ anh..."
Tiếng cô gái khóc, mang theo tuyệt vọng: " Anh có thể tới gặp em không?"
Đã từng, bao nhiêu đêm, anh đều bởi vì cô ta thút thít, mà ở cùng cô ta ngắm sao.
Nếu như lúc trước, khẳng định anh không nói hai lời, liền đi tới.
Nhưng bây giờ... Nghĩ đến nhưng chuyện nó làm với Kiều Luyến, nghĩ đến Kiều Luyến suýt chút không còn cách nào mang thai, anh ta thật sự không có cách nào tha thứ cho nó.
Thẩm Lương Xuyên buông tầm mắt: " Mẹ đã qua, lập tức đến."
"Thế nhưng em muốn anh!"
Thẩm Lương Xuyên ngước mắt, sắc bén nhìn chằm chằm ra phía trước: " Nguyên Hi, em nên hiểu."
Một câu, để cho cô ta không nói tiếng nào.
Một lát sau, cô ta mới khóc lên: " Anh Lương Xuyên, vì sao anh đối với em như vậy? Anh nói cho em biết, em làm sai gì sao?"
Làm sai sao?
Thẩm Lương Xuyên quay đầu, nhìn về phía cô gái ngồi trên giường trong phòng ngủ.
Cô rũ tóc dài sau tai, cúi đầu nghiêm túc nhìn điện thoại di động, hai cánh tay nhanh chóng gõ gõ trên màn hình, hẳn là dùng di động viết bài.
Tia sáng trong phòng, vẩy vào người cô, tăng lên mấy phần nhu hòa cho cô.
Để cả phòng, đều trở nên sáng ngời lại ấm áp.
Lúc này anh mới thu hồi tầm mắt của mình, mở miệng với người bên kia điện thoại: "Em không sai."
"Là anh sai."
Thẩm Lương Xuyên quay đầu, ánh mắt nhìn về ánh sao phía nơi xa, là chấm nhỏ mơ hồ.
"Thế nhưng, anh nguyện ý cứ sai như vậy."
"Nguyên Hi, anh biết em hận. Anh không thể đuổi tận giết tuyệt với em, nhưng, có cái gì, em cứ làm với anh."
Tống Nguyên Hi giống như bị anh làm cho khiếp sợ.
Trầm mặc vài giây đồng hồ, lúc này mới bỗng nhiên bộc phát: "Anh Lương Xuyên! Cái này có quan hệ gì tới anh! Chị ta là chị ta, anh là anh!"
"Hiện tại cô ấy là bà xã anh." Thẩm Lương Xuyên chậm rãi mở miệng.
Tống Nguyên Hi ngây dại.
Hai người đều cầm điện thoại di động, một hồi lâu sau, không có người mở miệng.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Tống Nguyên Hi nở nụ cười châm chọc.
Giọng của cô ta, trở nên bình tĩnh để cho người ta cảm giác đáng sợ: " Thẩm Lương Xuyên, bất kể như thế nào, ngày mai là thời gian đặc biệt... Anh còn nhớ rõ chứ?"
Thẩm Lương Xuyên cứng đờ: "Nhớ kỹ."
Tống Nguyên Hi cười nhạo một chút: "Nhớ kỹ, vậy tốt."
Sau đó cô ta không chút do dự cúp điện thoại.
Lúc này Thẩm Lương Xuyên mới quay đầu, nhìn về phía Kiều Luyến lần nữa.
Cô giống như là không muốn để cho chính mình dừng lại, nỗ lực làm việc.
Giữa anh và cô, mấy ngày nay dù đang cố gắng duy trì quan hệ, thủy chung đều giống như cách một tầng sa.
Hai người thân ở một phòng, suy nghĩ khác.
Một đêm này, nhất định là không thể ngủ.
-
Ngày thứ hai, Kiều Luyến mang theo đôi mắt gấu mèo đi làm, ngáp không ngớt.
Thi Niệm Diêu không nhịn được lắc đầu: " Chủ biên Luyến, chị gần đây mấy ngày không ngủ rồi~ "
Kiều Luyến xua tay với cô ấy, ném điện thoại di động cho Thi Niệm Diêu: "Nhìn xem đêm qua tôi viết tin được chưa."
Sau đó liền lấy tinh dầu, day day thái dương, cảm giác... Quá thoải mái!
Cô liền vỗ vỗ mặt mình: " Kiều Luyến, cố lên!"
Làm xong những thứ này, lúc này mới hùng dũng oai vệ xông về văn phòng tổng biên.
Lấy được tin tức ngày hôm qua, hôm nay nhất định phải cầm chứng chỉ ký giả về tay!