Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, mặt không biểu tình.
Tống Nguyên Hi gặp bộ dáng của anh, liền biết anh đã quyết định.
Trong lòng cô ta lạnh lẽo, cảm thấy gió lạnh trong ngày đông, cũng không lạnh bằng nơi đó.
Cô khiếp sợ hỏi thăm: "Vậy... Anh muốn để cho em đi bao lâu?"
"Một tháng?"
Thẩm Lương Xuyên không nói chuyện.
"Một năm?"
Thẩm Lương Xuyên vẫn không nói chuyện như cũ.
Toàn thân Tống Nguyên Hi đều run rẩy: " Vĩnh viễn?"
Mặc dù Thẩm Lương Xuyên không có nói chuyện, lại nhìn cô ta một cái.
Dáng vẻ này ngầm thừa nhận, để tâm Tống Nguyên Hi bỗng nhiên bị nắm chặt.
Cô ta siết chặt nắm tay, tức giận đến khàn cả giọng, mở miệng: "Anh Lương Xuyên! Tám năm trước anh đã đáp ứng coi em trở thành em trái ruột, chiếu cố cả đời! Vì một người phụ nữ, anh liền quên sao?"
Một câu, cuối cùng Thẩm Lương Xuyên có phản ứng.
Anh quay đầu nhìn về phía cô ta, vẻ mặt sắc bén mang theo kiên quyết: " Nguyên Hi, anh cũng nói qua, người nào cũng không thể tổn thương cô ấy."
Tống Nguyên Hi sững sờ, bị khí thế của anh ép lui về sau một bước, bắp chân bị thương chống trên mặt đất, một sự đau đớn bỗng nhiên truyền đến, để cho cô ta nhíu chặt lông mày, giờ phút này lại không rên một tiếng.
Thẩm Lương Xuyên bình tĩnh nhìn cô ta: "Chỉ thị Vương Lan đổi thuốc tránh thai, em biết uống thời gian giài, đời này cô ấy cũng sẽ không có con! Nguyên Hi, dùng loại phương thức này để trừng phạt một cô gái, em không cảm thấy quá tàn nhẫn sao?"
Tống Nguyên Hi hít sâu một hơi, lưng thẳng tắp.
Thẩm Lương Xuyên tiếp tục nhìn cô ta: "Về sau, e cố ý tiết lộ ảnh chụp, để tất cả mọi người hoài nghi tiểu Kiều, đẩy tiểu Kiều lên đầu gió!"
"Lúc ấy, anh tra được em, anh đã cảnh cáo của em cái gì?"
Là cái gì?
Ánh mắt Tống Nguyên Hi trở nên hoảng hốt, giống như bỗng nhiên về lại lúc ấy, anh chạy vào khách sạn của cô ta, chất vấn cô ta.
Anh đã cảnh cáo, không cho phép tổn thương tiểu Kiều...
Thế nhưng...
"Em không nghe lời của anh, lại lợi dụng mẹ anh trở lại Thẩm gia, trộm lấy chiến lược câu lạc bộ trong thư phòng, hãm hại tiểu Kiều lần nữa, để cho cô ấy xuýt bị đội viên bài xích, đuổi ra câu lạc bộ!"
"Em còn cùng với nhân viên ở công ty cô ấy, cố ý hãm hại, để cho cô ta sửa lại bản thảo tiểu Kiều, hại cô ấy và Phạm Lộ đối đầu."
"Nguyên Hi, đây đều là những chuyện tra được trước mắt... Không có điều tra ra, ai biết còn có bao nhiêu?"
Anh nói từng việc từng việc cô ta làm ra.
Tống Nguyên Hi càng nghe, sắc mặt càng trắng.
Thẳng đến sau cùng, biến thành màu như tờ giấy, một chút huyết sắc cũng không có.
Cô ta nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, hốc mắt có chút đỏ lên: "Cho nên, ở trong lòng của anh, có phải em là một cô gái âm hiểm hay không?"
Thẩm Lương Xuyên không có mở miệng, nhưng dáng vẻ đó, rõ ràng chấp nhận.
Thân thể Tống Nguyên Hi, tiếp tục run rẩy: " Anh Lương Xuyên, tám năm trước cô ta đối anh như vậy, chẳng lẽ anh đều quên sao?! Vì một cô gái như thế, anh thật muốn đuổi em đi?"
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, tròng mắt co rụt lại.
Một lúc sau, anh mới cúi thấp đầu xuống, vẻ mặt kiên quyết.
Tống Nguyên Hi thất vọng cực độ: "Anh Lương Xuyên! Em trả thù cô ta, chẳng lẽ sai lầm sao?"
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, ngẩng đầu lên.
Ánh mắt nhìn cô ta chằm chằm, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: "Anh nói qua, em muốn báo thù, cứ nhằm về phía anh."
Lời này rơi xuống, Tống Nguyên Hi cũng cảm giác trên đùi mềm nhũn, ngã ngồi trên xe lăn.
Thẩm Lương Xuyên thấy dáng vẻ cô thất hồn lạc phách, quay đầu đi, nhìn về phương xa.