Thẩm Lương Xuyên nghe bảo vệ nói câu này, toàn thân cứng đờ.
Không nói hai lời, cấp tốc khởi động xe, đi thẳng đến biệt thự!
-
Kỳ thật, khi Thẩm Lương Xuyên rời đi, Kiều Luyến cũng không ngủ được.
Cô ôm chăn mền, ở trên giường lăn qua lộn lại.
Vì một mối tình đầu, liền để Tống Nguyên Hi hùng hồn tới quấy rối bọn họ.
Mà bây giờ, lại là bởi vì cái mối tình đầu này, mới khiến cho Thẩm Lương Xuyên không thể chân chính mặc kệ Tống Nguyên Hi, hơn nửa đêm bị gọi dậy hai lần.
Nói thật, cô có chút phiền.
Trở mình lần nữa, đang muốn nằm ngủ, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng xe.
Kiều Luyến hơi sững sờ.
Thẩm Lương Xuyên vừa mới ra ngoài, tại sao lại trở về rồi hả?
Dù sao cũng không ngủ được, cô dứt khoát không thay quần áo, mở cửa phòng ra, đi xuống lầu.
Sau đó liền thấy cửa biệt thự bị đẩy ra.
Cô tiến lên một bước, dò hỏi: "Tìm thấy Tống Nguyên Hi rồi..."
Lời nói còn chưa dứt, khi nhìn thấy người trước mặt, đồng tử của cô cũng co rụt lại!
"Tống Nguyên Hi?!"
Cô kinh hô một tiếng!
Không sai, người đứng ở cửa, không phải Thẩm Lương Xuyên, mà lại là Tống Nguyên Hi mặc một thân quần áo bệnh nhân.
Bắp chân của cô ta đều vươn tơ máu, giờ phút này lại quật cường đứng ở đằng kia.
Cô ta không có mặc áo khoác, chỉ mặc quần áo bệnh nhân mỏng manh, bị lạnh đến phát run.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, mang theo vẻ bệnh trạng, thế nhưng cặp mắt kia lại đen nhánh sáng ngời đáng sợ.
Kiều Luyến nhíu lông mày: " Tại sao cô lại ở chỗ này? Cô có biết hay không, Thẩm Lương Xuyên tìm cô đến điên rồi!"
Nói xong câu đó, cô vội vàng xoay người, cầm điện thoại riêng trong nhà, chuẩn bị gọi cho Thẩm Lương Xuyên, báo bình an.
Thế nhưng vừa cầm điện thoại lên, lại bị một bàn tay lạnh như băng cản lại!
Cô vừa ngẩng đầu, liền thấy Tống Nguyên Hi đứng ở trước mặt của cô.
Kiều Luyến nhíu lông mày: " Cô làm gì vậy?"
Tống Nguyên Hi cười: " Tôi làm gì? Tôi không làm gì... Tôi là bại tướng dưới tay tới cô, đương nhiên đến là để van cầu cô!"
Kiều Luyến nghiêm mặt: " tôi với cô không có lời nào để nói, mời cô ra ngoài!"
Một tay Tống Nguyên Hi kéo cánh tay cô: " Kiều Luyến, hiện tại chỉ có cô cầu tình, anh Lương Xuyên mới không đuổi tôi đi!"
Thật sự Kiều Luyến cảm thấy buồn cười: " Vậy tôi dựa vào cái gì phải giúp cô cầu tình?"
Tống Nguyên Hi híp mắt: " Cô giúp tôi cầu tình, giúp tôi không phải rời đi, tôi có thể quên đi tất cả thành kiến đối với cô."
Nói đến đây Cô ta bỗng nhiên mím môi: " Tôi không muốn đi, tôi không muốn ra nước ngoài. Kiều Luyến, coi như tôi van cô!".
Kiều Luyến lui về sau một bước, tránh khỏi tay cô ta.
Cô cắn môi, nhìn chằm chằm cô ta: " Tống Nguyên Hi, cô không cảm thấy, cô nói câu này rất buồn cười không? Tôi giúp cô cầu tình, cô sẽ buông xuống thành kiến đối với tôi... Tôi vẫn là câu nói kia, nợ chị cô, là Thẩm Lương Xuyên, không phải tôi! Quá khứ của bọn họ, không có một chút xíu quan hệ với tôi!"
Tống Nguyên Hi giống như chịu lấy kích thích: " Ai nói không có quan hệ với cô, nếu như không phải cô..."
Lời nói còn chưa dứt, cửa nhà chợt bị đẩy ra!
Chợt, Thẩm Lương Xuyên nhanh chân tiến đến!
Về sau, khi nhìn đến hai người trong phòng, thần sắc của anh lạnh lẽo: " Tiểu Kiều, cẩn thận!"
Lời nói của Tống Nguyên Hi bị đánh gãy, trông thấy Thẩm Lương Xuyên, ánh mắt cô ta hung ác, một con dao giấu ở trong tay áo, bỗng nhiên đưa ra ngoài, vừa nhìn đã thấy đó là con dao gọt trái cây, ánh lên sắc bén, đâm tới chỗ Kiều Luyến!
Kiều Luyến nghe tiếng Thẩm Lương Xuyên nói, liền muốn lẩn chốn, thế nhưng tình huống quá đột ngột, căn bản không đi được!