Nghe nói như thế, tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại.
Câu lạc bộ, lại xảy ra chuyện rồi?
Cô vội vàng nhìn về phía Hạ Noãn Noãn, "Vậy, hôm nào chúng ta trò chuyện tiếp, tôi có chút việc gấp, đi trước."
Hạ Noãn Noãn gật đầu, tiếp lấy ra một tờ giấy viết xuống số điện thoại của mình, đưa cho Kiều Luyến: "Về sau em làm ở chỗ này, bên hộp đêm không đi làm, nếu như chị có chuyện, tùy thời có thể gọi điện thoại cho em."
Cô đem số điện thoạt của mình cho Kiều Luyến, nhưng không có xin số Kiều Luyến.
Có thể tới trại an dưỡng này, không phú thì quý.
Cô bé chỉ muốn báo ân, không nghĩ tới nhờ Kiều Luyến việc gì, càng không nghĩ tới muốn đi làm phiền cô.
Hành động tỉ mỉ này, làm Kiều Luyến càng ưa thích cô bé này.
Không kiêu ngạo không tự ti, hành vi cử chỉ rất có hàm súc.
Kiều Luyến nhận lấy dãy số, lập tức cầm điện thoại di động lên, nhập vào, liền gọi đi.
Hạ Noãn Noãn thấy điện thoại di động vang lên, cô còn kinh ngạc một chút.
Kiều Luyến giải thích: "Tôi gọi Kiều Luyến, có chuyện gì, em cũng có thể tìm tôi. Dù sao chúng ta là bạn mà!"
Hạ Noãn Noãn cười, nụ cười kia ấm áp, nhu tình như nước.
Kiều Luyến vẫy tay, rời trại an dưỡng, đón xe đi đến câu lạc bộ.
Trên đường, cô lại suy nghĩ câu nói của Tống Nguyên Hi.
Cô hại chết người nào?
Lòng Kiều Luyến, trầm xuống từng chút.
Nếu như cô thật sự hại chết người thân Tống Nguyên Hi, như vậy Tống Nguyên Hi trả thù cô, cũng là chuyện đương nhiên... Trách không được sau khi biết chân tướng Thẩm Lương Xuyên giúp cô ta che dấu, còn nói cái gì "Có chuyện gì, hướng về phía anh" như vậy
Tại lúc ấy, cô cho là, sự việc là do bản thân Thẩm Lương Xuyên, đương nhiên nên hướng về anh.
Cô là vô tội.
Nhưng bây giờ...
Trong lòng Kiều Luyến, bỗng nhiên chua xót.
Kỳ thật Thẩm Lương Xuyên một mực yên lặng, thay cô gánh vác tất cả.
Về sự việc hại chết người kia...
Cô cắn môi, cúi đầu.
Đời này cô không liên quan mạng người, một lần duy nhất... Chính là khi xây dựng của cha mẹ bị sụp đổ, làm chết 17 người công nhân.
17 người công nhân này, về sau cha mẹ đi thăm từng nhà, không nhớ có Tống Nguyên Hi.
Đến cùng là chuyện gì xảy ra, Tống Nguyên Hi điên rồi, không nói rõ được.
Xem ra, chỉ có thể hỏi ra từ chỗ Thẩm Lương Xuyên.
Vậy thì chờ, không tin anh không về nhà!
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến ép chuyện này ở trong lòng.
Xe taxi đi tới câu lạc bộ, còn chưa đi vào, liền nghe thấy tiếng bên kia ồn ào.
Kiều Luyến hơi sững sờ, đến gần, lúc này mới phát hiện, ở cửa câu lạc bộ, có một chiếc xe chặn lai.
Mà tiếng ồn ào là từ đó truyền đến.
Cô vội vàng đi vào, liền thấy một người phụ nữ trung niên, níu lấy lỗ tai Bạch Cốt Lão Tổ, kéo cô ấy đi ra!
"Tiện nhân! Lăng gia chúng tôi nuôi cô lâu như vậy, không rên một tiếng liền chạy, cô nghĩ rằng chúng tôi tìm không thấy cô sao? Hiện tại trở về cho tôi!"
Sắc mặt Bạch Cốt Lão Tổ thản nhiên, thế nhưng thân thể gầy yếu, lại không chịu được bà ta lôi kéo.
Đại gia, Nhị gia, còn có Tô Bành Hạo. Vô Địch Là Tịch Mịch Cỡ Nào, muốn ra tay cứu cô ấy, nhưng chỉ cần bọn họ tới gần, người phụ nữ trung niên kia liền hô to: "Làm gì? Phi lễ! Con trai đánh con gái sao?"
Nói đến đây, một tay còn nắm chặt tóc Bạch Cốt Lão Tổ, đi về phía xe.
Kiều Luyến nhìn thấy tình huống này, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Cô không nói hai lời, tiến lên một bước, một tay nắm chặt người phụ nữ trung niên kia: " buông cô ấy ra!"