Q chiến đội đi đến bây giờ, vô cùng không dễ dàng.
Tuy nó mới thành lập hai tháng ngắn ngủi, thế nhưng bắt đầu từ khi Thi Trường dẫn theo mọi người đánh trận đấu đầu tiên, thường xuyên gặp chuyện ngoài ý muốn.
Tử Tiên Tử gây chuyện, Tôi Là Đại Gia, Tôi Là Nhị Gia bị thương ra trận...
Nên mọi người cảm thấy nhất định phải thắng trận đấu này.
Bọn họ cũng là cảm thấy, chính mình khẳng định sẽ thắng.
Được nhân vật trọng yếu như tiểu Kiều dẫn dắt bọn họ hướng thắng lợi, là là đường tắt duy nhất.
Thậm chí lúc đánh trận đấu này, thậm chí tại một khắc Kiều Luyến xuất hiện sai lầm, lúc bị miểu sát, bọn họ cũng cảm thấy bình thường.
Thế nhưng khi thấy tay của cô, khi phát hiện lúc hốc mắt cô phát hồng.
Mọi người mới giật mình hiểu ra.
Thì ra, thành công cách bọn họ xa như vậy.
Tiếng Tô Bành Hạo nghẹn ngào một chút, đến Tôi Là Đại Gia, Tôi Là Nhị Gia dù là bị bỏng tay cũng không có thốt một tiếng nhưng giờ phút này cũng không nhịn được đỏ tròng mắt.
Bọn họ không phải vì không thể cầm tới quán quân mà khổ sở, bọn họ là vì Kiều Luyến mà khổ sở.
Tiểu Kiều đã từng oai phong ở trò chơi.
Tiểu Kiều tồn tại trong trí nhớ bọn họ...
Khi bọn họ tiếp xúc đến trò chơi, sẽ xem cô như nhân vật để học tập... Nhưng giờ, tay của cô bị thương cũng đã không thể chơi game rồi.
Giống như một võ lâm cao thủ, bị phế sạch võ công tuyệt thế.
Trong lòng chua xót khó nhịn, để nhất thời bọn họ nhịn không được cảm thán.
Nhịn không được vì tiểu Kiều bi ai...
Mọi người tại nhìn sang.
Liền phát hiện tay Kiều Luyến, đã không cách nào cầm con chuột.
Tay của cô nỗ lực muốn cầm lấy, thế nhưng tay luôn luôn run rẩy buông ra.
Đúng lúc này, Kiều Luyến mở miệng: "Sống lại."
Mọi người nhìn về phía màn hình.
Kiều Luyến mở miệng: "Tiếp tục chiến đấu!"
Cô nuốt ngụm nước miếng: " Ván này, nhờ các cậu rồi."
Hiện trường tranh tài, trong lúc nhất thời vô cùng yên tĩnh.
Trong cả căn phòng, chỉ có thể nghe được tiếng Kiều Luyến chỉ huy.
"Thi Trường, cậu đánh hàng phía trước."
"Tôi Là Đại Gia, cậu cắt đối phương phía sau!"
"Tôi Là Nhị Gia, cậu bảo hộ phía sau."
"Vô địch, ngươi chú ý chạy."
"Hiện tại, tôi đến chủ động đánh ra. Các cậu đuổi theo!"
"Tôi cản thương tổn, các cậu đánh!"
"Không phải tới cứu tôi! Tôi chết không quan trọng, lừa bọn họ ván này, tôi không quan trọng, là mồi nhử bọn họ, trọng yếu chính là các cậu còn sống!"
"Đánh!"
"..."
Từng mệnh lệnh truyền ra, mọi người nỗ lực phối hợp, cùng một chỗ tiến hành thao tác.
Tình hình tranh tài chiến đấu gay cấn.
Q chiến đội rõ ràng ở thế yếu.
Thiếu một tên tướng tài đắc lực, đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, khẳng định không giống nhau.
Thế nhưng là các đội viên Q, lại mỗi người lộ ra cảm giác nôn nóng.
Bọn họ biết, trận đấu này, thắng thua đã không đến mức quan trọng, quan trọng là... Bọn họ đã cố hết sức.
Tuy bại nhưng vinh.
Trước kia luôn cảm thấy thua cũng là thua.
Nhưng bây giờ, lại sâu khắc cảm nhận được ý tứ của những lời này.
Bọn họ không khổ sở, bọn họ kiêu ngạo vì chính mình.
toàn bộ tháp bảo hộ của Q chiến đội đều bị phá hỏng, King chiến đội đã muốn thừa cơ thắng được tranh tài sau cùng.
Nhưng vào lúc này,Q chiến đội biểu hiện ra nghị lực cùng kiên nhẫn.
Sau cùng trung tâm tháp, King chiến đội vọt lên ba đợt, đều không có đánh tới được.
Thời gian trò chơi, đa số đều là khoảng 20 phút là kết thúc.
Thế nhưng là trận đấu này, cho đến bây giờ, đã là 40 phút đồng hồ!
Cuống họng bình luận viên đều khàn rồi.