Lúc Kiều Luyến đi ra, gương mặt Bạch Cốt Lão Tổ đều đã sưng phồng lên.
Nhưng cô ấy cắn chặt hàm răng, cũng không nói lời nào.
Màn hình lớn bên ngoài chậm khoảng hai phút so với bên trong.
Cho nên, lúc cô đi tới, trên màn hình lớn đã hiện lên Q chiến đội lấy được quán quân!
Cả người Bạch Cốt Lão Tổ đều ngây ra một lúc.
Chợt, cô ấy liền nở nụ cười.
Thắng.
Chiến đội bọn họ thắng.
Tay Bạch Cốt Lão Tổ, bỗng nhiên buông lỏng ra.
Mẹ của cô ấy nghĩ đến loại tình huống này hơi sững sờ.
Bỗng nhiên Bạch Cốt Lão Tổ đứng thẳng người, hưng phấn nhảy dựng lên: "Mẹ, đội chúng con thắng!"
Mẹ của cô ấy sững sờ.
Bạch Cốt Lão Tổ cười rơi nước mắt: " Bọn họ thắng. Bọn họ không cần con rồi..."
Cô ấy nói xong câu đó, liền dùng tay áo xoa xoa nước mắt: "Mẹ, con cùng mẹ về nhà."
Mẹ của cô lúc này mới cười: " Như vậy mới đúng! Cô đi nhầm đường, đừng trách mẹ ghét co, chơi game có thể có cái gì? Có tiền đồ sao? Đi theo mẹ trở về, kiếm tiền kết hôn cho em trai xong mẹ tìm người có tiền cho cô..."
Bà ta giữ tay Bạch Cốt Lão Tổ, đang muốn đi lên xe.
Tiếng Kiều Luyến vang lên: " Bạch cốt."
Thân hình Bạch Cốt Lão Tổ cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy Kiều Luyến liền cười một tiếng: "Huấn luyện viên, chúng ta thắng."
Hốc mắt Kiều Luyến đỏ lên, Cô nhẹ gật đầu: " Đúng, chúng ta thắng."
Bạch Cốt Lão Tổ cười.
Kiều Luyến cũng hít vào một hơi thật sâu.
Cô hiểu tình huống trong nhà Bạch Cốt Lão Tổ.
Cô muốn nhúng tay, thế nhưng là mẹ Bạch Cốt Lão Tổ nói đúng một câu.
Chơi game, không có tiền đồ.
Bời vì thời kỳ chơi game vàng son là trước 25 tuổi.
Sau 25 tuổi, năng lực phản ứng cùng năng lực ứng biến sẽ không có nhanh như vậy.
Mà bọn họ thành lập câu lạc bộ, không phải là bởi vì kiếm tiền mà chỉ vì ước mơ.
Cô không có cách nào yêu cầu Bạch Cốt Lão Tổ từ bỏ năm năm tuổi trẻ vì ước mộng của cô mà nỗ lực.
Mỗi người, đều có lựa chọn của mình.
Cô nhìn Bạch Cốt Lão Tổ, cuối cùng mở miệng: "Q chiến đội, vĩnh viễn cần em."
Thân hình Bạch Cốt Lão Tổ cứng đờ, cắn mạnh môi.
Cô ấy nhẹ gật đầu, sau đó liền vội vàng quay đầu đi, cúi đầu, lau nước mắt.
Sau đó, cô ấy bỗng nhiên quay đầu, mở miệng lần nữa: "Huấn luyện viên, em sẽ trở lại! Chờ em."
"Được."
Nói chuyện xong, mẹ Bạch Cốt Lão Tổ liền hung hăng lườm Kiều Luyến một cái: " tôi cho chị biết, đừng có dụ dỗ con gái tôi chơi game! Nhà chúng tôi chỉ là gia đình bình thường, chúng tôi không chơi nổi!"
Sau đó liền kéo Bạch Cốt Lão Tổ lên xe taxi.
Xe taxi chạy, cửa sổ xe hạ xuống.
Bạch Cốt Lão Tổ dơ ngón cái với cô.
Không biết vì cái gì, nhìn xe taxi biến mất trên đường cái, trà trộn vào dòng người mênh mông, tâm Kiều Luyến lại giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Có bao nhiêu người trẻ tuổi, muốn theo đuổi giấc mộng của mình, nhưng cuối cùng vì hiện thực mà từ bỏ?
Nhưng cô tin tưởng, bạch cốt sẽ không từ bỏ.
Cô ấy sẽ trở về.
Vừa nghĩ tới đây, chợt nghe tiếng từ sau lưng: " Tôn tiên sinh!"
Kiều Luyến hơi sững sờ, quay đầu, thấy Tử Tiên Tử chạy ra, cô ta vì tranh tài thua, quá mức sốt ruột, cho nên không có chú ý Kiều Luyến đứng cách đó không xa, đi thẳng tới trước mặt Tôn Lập Nam: " Tôn tiên sinh, lần này là sai lầm! Xem như lần tranh tài này thua, chúng ta cũng có thể đợi mùa tiếp theo!"