Năm người đứng trên bục.
Bời vì mọi người đều biết Thi Trường là đội trưởng, cho nên người chủ trì nhìn về phía cậu ta trước tiên: "Thi Trường, có thể nói một chút cảm thụ của cậu lúc này không?"
Tô Bành Hạo mở miệng: "Kích động, hưng phấn, dù sao cũng là cao hứng."
Người chủ trì nghẹn lời, tiếp đó cười: " Vậy cậu có thể nói một câu, bên trong trận đấu này người nào nhân tố quyết định?"
Nhân tố quyết định?
Đương nhiên là Thẩm Lương Xuyên...
Nếu Thẩm Lương Xuyên không đến, cuối cùng chỉ huy mọi người... Chỉ sợ bọn họ không lấy được giải quán quân này.
Thế nhưng ý nghĩ này vừa dứt, chỉ thấy Tô Bành Hạo nhìn về phía cô.
Kiều Luyến hơi sững sờ, liền nghe thấy Tô Bành Hạo mở miệng nói: " Trong cả trận đấu, tôi cảm giác năm người chúng tôi đều phát huy rất tốt. Còn người nào quan trọng hơn, tôi muốn nói, mỗi người trong đoàn đội, đều vô cùng trọng yếu. Trong trận đấu này 5 vai trò, thiếu một thứ cũng không được."
"Thế nhưng nếu như nói có, trung tâm của cả đội là huấn luyện viên của chúng tôi."
Một câu vừa dứt, người MC nhìn theo ánh mắt của cậu ta về phía Kiều Luyến.
Liền nghe thấy Tô Bành Hạo tiếp tục nói: "Nếu như không có huấn luyện viên Kiều, sẽ không có chúng tôi ngày hôm nay."
Ba người Tôi Là Đại Gia, Tôi Là Nhị Gia, còn có Vô địch nghe nói như thế, nhất thời đều đồng loạt hưởng ứng: " Đúng, huấn luyện viên Kiều là trung tâm của cả đội chúng tôi! Là người quan trọng nhất."
Bốn người đàn ông cùng nói, tiếng vang có lực, thông qua microphone, truyền đến toàn trường.
Làm cho cả hiện trường đều có chút đông lại.
Một lát sau, người MC vỗ tay đầu tiên, một giây sau, phía dưới đồng loạt vỗ tay.
Lễ trao giải kết thúc, Kiều Luyến đi xuống.
Cô nhìn cúp trong tay mình, chỉ cảm thấy hốc mắt có chút cay cay.
Bọn người Tô Bành Hạo cùng Tôi Là Đại Gia, Tôi Là Nhị Gia, đều ở đó nhìn cô cười.
Dáng vẻ đó làm người ta cảm thấy đau lòng.
Bốn người đàn ông, bao vây cô từ trên bục đi xuống.
Tầm mắt của cô, liền rơi trong góc u ám, trước khi lên sân khấu, Thẩm Lương Xuyên còn đứng ở đằng đó.
Thế nhưng lúc này... Thẩm Lương Xuyên đã biến mất.
Trong lòng Kiều Luyến không khỏi cảm thấy trống rỗng.
Anh lại đi rồi hả?
Kể từ sau khi biết anh là Tử Xuyên, anh vẫn trốn tránh cô, là bởi vì không biết nên nói sự việc tám năm trước như thế nào, cho nên lại tránh, tránh né?
Cô nghĩ tới đây, cắn môi.
Đúng lúc này, cổ tay chợt bị người kéo lại.
Kiều Luyến quay đầu, liền thấy Tôn Lập Nam đứng ở sau lưng cô, không thể tin nhìn cô chằm chằm: "Kiều, Kiều Luyến, em, em là huấn luyện viên Q chiến đội?"
Trông thấy bộ dạng này của Tôn Lập Nam, Kiều Luyến mím môi khẽ gật đầu.
Bộ dáng Tôn Lập Nam vẫn không thể tin như cũ: " thế nhưng, thế nhưng..."
Thế nhưng anh ta căn bản cũng không biết!!!
Nếu như sớm biết, anh ta chắc chắn sẽ không để Tử Tiên Tử làm nhiều chuyện xấu như vậy!!!
Giờ khắc này,Tôn Lập Nam thật là hối hận, hối hận ruột đều tái đi rồi!
Anh ta nhìn Kiều Luyến, bỗng nhiên không nhịn được kéo cô lại: " Em theo tôi."
Động tác này của anh ta đột nhiên lại dùng sức quá mạnh, dẫn đến Kiều Luyến không cẩn thận liền bị anh ta lôi đến hành lang bên cạnh.
Tất cả mọi người đã về. Nơi này, trong lúc nhất thời không có người nào.
Tôn Lập Nam nhìn cô: "Kiều Luyến, tôi nhớ được trước kia em nói qua, em muốn có chiến đội của chính mình. Bây giời, em bị áp chế ở Q, khẳng định không thoải mái. Đến King chiến đội đi, tôi cam đoan King chiến đội đều là của em”.