Đối diện ánh mắt của hai người, bác sĩ Triệu cười khổ lắc đầu.
Bộ dạng này, để trong lòng Kiều Luyến trầm xuống.
Thẩm Lương Xuyên cũng nhíu lông mày.
Bác sĩ Triệu trông thấy hai người như vậy, biết bọn họ hiểu lầm, lập tức mở miệng: "Không phải như mấy người nghĩ, qua kiểm tra thấy, kỳ thật tay Kiều tiểu thư, căn bản là không sao."
Không có sao?
Kiều Luyến ngây ngẩn cả người, cúi đầu nhìn tay của mình.
Thẩm Lương Xuyên cũng nghi ngờ nhìn sang.
Bác sĩ Triệu thở dài một chút: "Nhìn trên phim chụp không ra có vấn đề gì. Mà tay Kiều tiểu thư, xem ra mấy năm này, khôi phục rất tốt, kỳ thật không có vấn đề với sinh hoạt bình thường."
Kiều Luyến gật đầu: "Thế nhưng, tay của tôi phải chơi game, tôi..."
Bác sĩ Triệu thở dài: "thân thể con người rất phức tạp, cho dù chúng tôi học y, nhưng bây giờ còn có rất nhiều khách hàng không phục vụ được. Dù sao tay của cô cũng từng bị thương, muốn khôi phục như lúc ban đầu, phải xem chính bản thân cô."
Ông nhìn về phía Kiều Luyến: "Xương tay sai chỗ, nắm trở lại, khẳng định chỗ khớp nối sẽ không linh hoạt bằng trước kia, nhưng hiện tại, trên y học, tay của cô đã khôi phục tốt."
"Tôi thật sự không biết chữa tiếp cho cô thế nào."
Kiều Luyến nghe nói như thế, cảm xúc hạ thấp, quả nhiên là khó chữa.
Kỳ thật trước khi đến bệnh viện, cô đã nhận ra.
Tay của cô, những năm này không nhức không đau, hẳn là khôi phục tốt, thế nhưng chơi game thời gian quá dài, phát run, hẳn là mệt mỏi.
Người bình thường chơi game thời gian dài, ngón tay đều sẽ cứng ngắc, huống chi là cô?
Kiều Luyến gật đầu: " Tôi đã biết."
-
Hai người đi ra khỏi bệnh viện, Kiều Luyến nghĩ đến những lời bác sĩ Triệu nói...
Kỳ thật muốn khôi phục trình độ ngón tay linh hoạt, bình thường phải chú ý nhiều hơn, nghỉ ngơi thật nhiều.
Cho nên, từ nay về sau, cô không có duyên với game rồi?
Đang suy tư, tiếng Thẩm Lương Xuyên truyền tới: "Không nên suy nghĩ bậy bạ, tay em không sao, vậy đã nói rõ có thể chơi game như người bình thường, Tây y không tốt, chúng ta đi xem trúng y."
Kiều Luyến sững sờ, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên kiên định: "Trên thế giới này, không có chuyện gì là làm không tốt."
Giống như anh năm đó, đi ra khỏi Thẩm gia, vốn cho là mình và Hạ Diệp Hoa sẽ chết đói đầu đường, nhưng cho tới bây giờ, còn không phải tới mức độ này sao?
Kiều Luyến nghe anh nói chắc chắn, khẽ gật đầu.
Hai người lái xe trở lại biệt thự, Hạ Diệp Hoa còn chưa ngủ.
Lúc bọn họ đi vào, Hạ Diệp Hoa đang nói chuyện Tống Nguyên Hi với thím Lý.
"Tinh thần càng ngày càng không bình thường, trước một ngày chỉ rửa tay năm sáu lần, hiện tại liền rửa mười lần trở lên, tay của con bé, đều tự mình khiến tróc da, vẫn còn nói không có rửa sạch... Đứa nhỏ này, trong lòng là không qua được chuyện chính mình tự tay hại Lương Xuyên."
Thím Lý cũng thở dài: " Ban đầu Hi tiểu thư là người hiền lành, sao lại hồ đồ như vậy. Cầm dao gọt trái cây, là muốn tổn thương phu nhân!"
Hai người nói mấy câu như thế, chợt nghe tiếng mở cửa, đều hơi sững sờ, đồng loạt quay đầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên và Kiều Luyến đứng ở cửa.
Hai người đồng thời ngừng lại đề tài, mặt mũi Hạ Diệp Hoa tràn đầy mừng rỡ: "Con không phải ở bên Hàng Châu quay phim sao? Tại sao trở lại?"
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, khẽ vâng một tiếng, sau đó đổi giày.
Kiều Luyến đổi giày, chuẩn bị qua phòng vệ sinh rửa tay.