́ thể được không? (9)
Từ câu lạc bộ đi ra, Kiều Luyến bị dáng vẻ Tô Bành Hạo đỏ cả vành mắt, khiến cho trong lòng có chút cảm động.
Bọn họ là thanh niên nhiệt huyết, để cho cô nghĩ đến cô tám năm trước.
Khi đó, cô giống như bọn họ, có được một bầu nhiệt huyết, nhưng đến cuối cùng không bù được hiện thực.
Hiện tại, cô hi vọng, bọn họ có thể đi trên con đường mơ ước, đi xuống thông thuận.
Đón xe qua sân bay, điện thoại di động Kiều Luyến vang lên.
Là số xa lạ.
Kiều Luyến nghe, đối diện truyền đến tiếng Bạch Cốt lão tổ: " Huấn luyện viên Kiều."
Bạch Cốt lão tổ, bình thường là một người rất trầm mặc, nhìn qua cũng cảm giác như người áp lực rất lớn.
Giờ phút này, trong giọng cô ấy, lại để lộ ra một loại mê mang.
Kiều Luyến vội mở miệng: "Là tôi, sao vậy?"
Bạch Cốt lão tổ cười khổ một tiếng: "Tôi có mấy lời muốn nói với chị."
Kiều Luyến sững sờ, "Cô nói đi."
"Mẹ tôi đưa điện thoại di động của tôi cho em trai dùng, từ nhỏ đến lớn, mẹ tôi vẫn nói với tôi, đồ nhà chúng ta, đều của em trai. Sau khi tôi lớn lên, cũng phải nỗ lực kiếm tiền, cho em trai cưới vợ, mua phòng ở mới. Lúc đến trường, thành tích tôi tốt nhất, mỗi năm đều đứng thứ nhất, em trai lại nghịch ngợm gây sự, thành tích rất kém cỏi. Nhưng mẹ lại đợi khi tôi tốt nghiệp cấp 2 thì bắt bỏ học làm công, để em trai lên cấp 3, hàng năm học phí và sinh hoạt phí kếch xù, ép tới không thở nổi. Tôi dưới tình huống như vậy, tiếp xúc với LOT."
"Tôi thích chơi game, tôi cũng yêu quý chuyến đi này. Huấn luyện viên Kiều, mẹ tôi nói đây là việc không đàng hoàng, hàng xóm chung quanh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi."
"Huấn luyện viên Kiều, hiện tại tôi rất mê mang, không biết nên làm sao bây giờ. Cũng không biết, tương lai của tôi sẽ ở đâu."
Bạch Cốt lão tổ nói những lời này, trong giọng nói còn mang theo nghẹn ngào.
Cô ấy nhỏ giọng, hẳn là vụng trộm gọi tới, không muốn bị người nghe thấy.
Dáng vẻ đó, để Kiều Luyến cảm thấy trong lòng ê ẩm.
Kỳ thật, mỗi người đều không dễ dàng.
Mà lời Bạch Cốt lão tổ, cô tin tưởng, rất nhiều người có.
Kiều Luyến nhìn chằm chằm đám người vội vội vàng vàng đi bên ngoài..
Cô bỗng nhiên cười: " Bạch cốt."
Bạch Cốt lão tổ "vâng" một tiếng.
Kiều Luyến tiếp tục mở miệng: "Trên thế giới này, có một số người, nhất định tỏa sáng, có một số người, nhất định bình thường không có gì lạ. Thế nhưng, những người bình thường đó, thật sự không sung sướng sao?"
Bạch Cốt lão tổ sững sờ.
"Bình thường có vu vẻ bình thường, mình theo đuổi, cũng có vui vẻ. Chuyện này chỉ có thể xem cô tự lựa chọn."
Bạch Cốt lão tổ "à" một tiếng.
Kiều Luyến biết, cô ấy muốn đánh vỡ cuộc sống bây giờ.
Cô ấy cần một đột phá.
Có thể, kỳ thật cô ấy vẫn thiếu dũng khí.
Kiều Luyến không nhịn được mở miệng: Điều kiện trước tiên, là từ bỏ mộng tưởng. Thế nhưng cô biết tôi sao?"
Bạch Cốt lão tổ sững sờ, "Cái gì?"
"Tôi đến theo đuổi mộng tưởng, cũng không có tư cách."
Một câu, để Bạch Cốt lão tổ mơ màng: "Huấn luyện viên Kiều, cô có ý gì?"
"Tay của tôi bị thương, không có cách nào thi đấu."
Bạch Cốt lão tổ vô cùng kinh ngạc: "Cái gì?"
"Bạch cốt, tôi chỉ muốn nói, cô có, kỳ thật là thứ người khác muốn."
Bạch Cốt lão tổ dừng một chút: " Huấn luyện viên Kiều, tôi hiểu được."
Kiều Luyến trầm mặc một chút, một lúc sau mới mở miệng: "Bạch cốt, Q chiến đội, còn có đám Thi Trường, một mực chờ cô về nhà."