Lúc này, Bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt Lục Nam Trạch cảm giác giống như có gì đó đánh trúng vào trái tim của anh ta, để tròng mắt anh ta co rụt lại, đứng bất động tại chỗ.
Tám năm rồi...
Cô gái trước mặt ngoại trừ hình dáng càng thêm rõ ràng một chút, giống như không có gì thay đổi.
Không, thay đổi.
Cô gầy.
Trước kia mang theo gương mặt có chút trẻ con, giờ phút này đã biến mất.
Thân hình đơn bạc, giống như một trận gió liền có thể thổi đi.
Những năm này, cô đến cùng chịu bao nhiêu cay đắng?
Lục Nam Trạch đứng tại chỗ, giờ phút này rất muốn chạy lên, ôm cô vào trong ngực, thế nhưng anh ta lại sợ, sợ tất cả trước mặt đều là một trận ảo giác.
Dù sao, bây giờ cô mặc cổ trang màu vàng, nói không chừng đều là anh ta tưởng tượng ra được.
Thế nhưng một giây sau...
Anh ta lại nhìn thấy cô gái kia xoay người muốn chạy trốn.
Phản ứng của anh ta nhanh hơn đầu óc, trực tiếp tiến lên một bước, một tay đè xuống bờ vai của cô: "Kiều Luyến."
Kiều Luyến...
Giọng nói êm tai lại tà mị, vẫn như cũ hấp dẫn người như vậy.
Đáng tiếc, giờ phút này đối với Kiều Luyến tiếng nói kia giống như Sứ Giả Câu Hồn ở địa ngục.
Thân thể của cô đều rùng mình một cái, sau đó cô mới chậm rãi quay đầu, khóe miệng giật giật, lộ ra nụ cười: "Anh hai..."
Một tiếng anh hai mềm mại, giống như là gọi vào sâu trong linh hồn Lục Nam Trạch.
Những năm này, bao nhiêu người nhìn thấy anh ta, đều gọi anh hai?
Khi nhóm con nhà giàu bọn họ tụ tập cùng một chỗ.
Anh ta đưng thứ hai, cho nên anh hai gần như thành tên nhóm người này gọi anh.
Thế nhưng chỉ có cô gọi anh hai, không giống người khác.
Loại âm điệu mềm mại kia, thời điểm gọi như vậy, giống như làm nũng với anh ta.
Giống cô bé mấy năm trước kia.
Khóe môi Lục Nam Trạch tồn tại nụ cười, giờ phút này dần dần biến mất.
Anh ta nhìn chằm chằm Kiều Luyến: " Những năm này, em chạy đi đâu?"
Anh ta tìm cô rất lâu, làm thế nào cũng không tìm thấy cô.
Thế giới lớn như vậy, anh ta căn bản không biết cô ở nơi hẻo lánh nào.
Trong mắt Kiều Luyến hiện lên một cảm xúc phức tạp, xen lẫn cảm thán, còn mang theo tức giận cùng hận ý.
Thế nhưng trên mặt cô tuyệt không lộ ra, chỉ mở miệng: "Cũng là đi xung quanh. Tại sao anh lại ở chỗ này?"
Lục Nam Trạch nghe nói như thế, híp mắt lại, bá đạo ra lệnh: "Kiều Luyến, không nên né tránh vấn đề của anh! Nói cho anh biết, tám năm này, em ở chỗ nào? Kiều Dịch đâu? Chân của nó thế nào?"
Nghe nói như thế, Kiều Luyến giống như cười mà không phải cười: " Anh hai, quan hệ của chúng ta không có thân mật đến mức anh có thể tùy ý hỏi đến chuyển riêng tư của tôi mà?"
Một câu, để Lục Nam Trạch hơi sững sờ.
Anh ta híp mắt lại.
Đúng lúc này, Kiều Y Y từ trong phòng chạy ra: " Anh hai, anh hai! Anh còn không có giúp em báo thù..."
Lời nói, ngay khi nhìn đến Kiều Luyến, liền im bặt!
Cô ta bỗng nhiên quay đầu, hung ác trợn mắt nhìn trợ lý của mình, sau đó tiến lên một bước: " Ai u, Kiều Luyến, thật là đúng dịp a!"
Nói xong câu đó, cô ta liền đưa tay ra, ý đồ níu cánh tay Lục Nam Trạch, tuyên bố quyền chiếm hữu của mình.
Thế nhưng một giây sau, một tay Lục Nam Trạch liền đẩy cô ta ra.
Anh tiến lên một bước, bỗng nhiên đưa tay ra, nắm cằm Kiều Luyến, ép buộc cô ngẩng đầu lên, khi ánh mắt nhìn đến trên mặt cô còn dấu bàn tay, tròng mắt co rụt lại: "Mặt của em, người nào đánh?"
Ngang ngược tra hỏi, để Kiều Y Y bị dọa đến sợ run cả người.
Cô ta cắn môi, nhìn về phía Kiều Luyến, chỉ thấy Kiều Luyến nở nụ cười châm chọc: " Anh hai, anh hỏi lời này thật không có ý nghĩa, anh không phải thay bạn gái của anh đến để trút giận sao?"