Thẩm Lương Xuyên đang cùng Tống Thành đi vào trong đoàn làm phim, định đi tìm nhà đầu tư nói mấy câu.
Nhưng bỗng nhiên nghe được câu nói này, tròng mắt nhất thời co rụt lại.
Đây là... tiếng Tiểu Kiều.
Anh trực tiếp nhanh chân chạy ra ngoài.
Vừa chạy tới, liền thấy Kiều Luyến bị nhét vào trong một chiếc xe, rất nhanh xe rời đi
Thẩm Lương Xuyên gấp đến độ trực tiếp đuổi theo chiếc xe
Nhưng chạy hai bước, chiếc xe kia đã nhanh chóng biến mất ở cửa đoàn làm phim.
Thẩm Lương Xuyên không nói hai lời trực tiếp mở cửa xe đoàn làm phim, kéo tài xế từ trên ghế lái xuống, chính mình ngồi lên, trực tiếp lái xe ra ngoài!
"Ai! Thẩm ảnh đế, anh..." Tài xế bị ném xuống đất, tức giận đến hô to theo xe.
Lục Nam Trạch có tài xế chuyên môn.
Kiều Luyến bị Lục Nam Trạch ôm, ngồi ở phía sau, khí tức dương cương trên người đàn ông tới gần, dọa cho cô phát run.
Cô ngồi phía sau, nỗ lực lui lại, muốn dùng sức mở cửa xe.
Thế nhưng cửa xe bị khóa bên trong, cô căn bản là không mở được.
Duy nhất có thể làm, là ngồi gần cửa xe, giữ một khoảng cách với Lục Nam Trạch.
Cô cắn môi: " Anh hai..."
Lục Nam Trạch lại cười lạnh: " Em vừa rồi là gọi người nào?"
Gọi người nào?
Cô lập tức cắn môi.
Bên môi Lục Nam Trạch, dần dần tràn ra một nụ cười.
Nhiều năm như vậy, đây là dấu hiệu duy nhất lúc anh ta nổi giận.
Một nụ cười kia, quá nguy hiểm, quá giả tạo.
Kiều Luyến nuốt ngụm nước miếng: " Anh hai, em..."
"Tại sao lại gọi anh hai rồi hả? Vừa rồi không phải còn gọi Lục Nam Trạch sao?" Nói xong câu đó, anh ta liền hướng sang bên cô, cả người đều muốn nhào lên trên người Kiều Luyến.
Mặt của anh ta cách mặt của cô, chỉ cách 0.5 cm.
Lúc nói chuyện hơi thở ấm áp phả lên trên mặt của cô.
Để Kiều Luyến không nhịn được nghiêng đầu sang chỗ khác.
Thế nhưng một bàn tay, lại dùng sức nắm cằm cô: "Nhìn anh."
Kiều Luyến bị ép nhìn anh ta chằm chằm, từ trên người anh ta có hương vị có chút quen thuộc lại vừa xa lạ, nhìn thấy một đôi mắt phượng xinh đẹp, đỏ cả đôi mắt: " Anh hai, anh thả tôi ra."
"Thả em ra? Vì cái gì? Kiều Luyến, em thật không hiểu chuyện. Tám năm trước, em không nói một câu, trực tiếp chạy, nói cho anh biết, tám năm này, em đã ở đâu?"
Lời này vừa dứt, vừa cười vừa tăng thêm một câu: "Nói thật, nói không chừng anh sẽ bỏ qua cho em."
Kiều Luyến lại hiểu rất rõ người đàn ông này.
Cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chuyên độc đoán, cho tới bây giờ đều là người khủng bố.
Vật anh ta muốn, dù là dùng bất kỳ thủ đoạn nào đều sẽ phải lấy được.
Giống như tám năm trước...
Kiều Luyến cụp con ngươi: " Những năm này, tôi mang theo Kiều Dịch ra bên ngoài học hỏi."
"Ở đâu?"
Kiều Luyến tránh: " Hiện tại tôi sống rất tốt, chân Kiều Dịch cũng sắp khỏi."
Lục Nam Trạch sững sờ, trong lời nói mang theo vẻ vui sướng: " Vậy là tốt rồi."
Kiều Luyến ngẩng đầu, nhìn về phía anh ta lần nữa: " Anh hai, tôi muốn tới tạm biệt, không muốn trở lại cuộc sống trước kia, anh có thể thả tôi chứ?"
Giọng điệu cô tràn ngập khẩn cầu, lại làm ánh mắt Lục Nam Trạch phóng ra khí tức nguy hiểm: " Kiều Luyến, em là của tôi, sao có thể buông tha cho em đây?"
Một câu vừa dứt, anh ta liền trực tiếp hôn xuống!
Kiều Luyến gấp gáp, dùng sức một cái, đụng mạnh đầu vào đầu anh ta.
Người đàn ông bị đụng, trong ánh mắt hiện lên quyết tâm, dùng sức đè đầu của cô, vừa muốn cúi đầu hôn lên lần nữa, lập tức thân xe lại giống như bị thứ gì đụng vào, trực tiếp ngừng lại!