Xe dừng lại quá đột ngột, làm thân thể Kiều Luyến và Lục Nam Trạch lao về phía trước.
Giờ phút này, toàn bộ thân thể cô đều bay lên không trung, đụng vào khẳng định rất đau.
Khi cô tưởng là chính mình sẽ đụng đầu vào phía trước liền nghe thấy một tiếng rên rỉ.
Cô ngẩng đầu lần nữa, liền phát hiện, Lục Nam Trạch ôm cô trong ngực giúp cô ngăn cản một chút.
Trong nháy mắt Kiều Luyến hơi sững sờ, cửa sổ xe đã bị người dùng lực gõ vang.
Cô bỗng nhiên quay đầu, liền thấy ngoài cửa sổ xe, Thẩm Lương Xuyên một mặt tàn khốc đứng đó.
Kiều Luyến giống như thấy được chúa cứu thế, bỗng nhiên nhào tới cửa sổ: " Thẩm Lương Xuyên! Em ở chỗ này!"
Thế nhưng động tác của cô lại giống như chọc giận Lục Nam Trạch.
Anh ta nhếch môi, nhìn cô: " Làm sao? Người đàn ông này là ai?"
Kiều Luyến cắn môi, bỗng nhiên một tay cô đẩy anh ta ra, buộc tài xế mở cửa sổ xe xuống.
Cửa sổ xe mở ra, lộ ra gương mặt anh tuấn của Thẩm Lương Xuyên.
Lúc này.
Thẩm Lương Xuyên vừa mới thay đổi tạo hình cổ trang, bời vì dự định gặp mặt với người đầu tư, cho nên đổi một bộ tây trang màu đen, cả người lộ ra bộ dáng cao ngất lại tuấn dật.
Quanh người anh lạnh lẽo, để anh giống như thần tiên cách người ngàn dặm.
Mà trong xe.
Tóc Lục Nam Trạch vuốt về phía sau, tướng mạo cao ngất, khuôn mặt anh tuấn, cả người mang theo một loại hơi thở tà mị.
Một thanh lãnh, một tà mị.
Ánh mắt chạm vào nhau, va chạm ra tia lửa kịch liệt.
Một tay Lục Nam Trạch nắm bả vai Kiều Luyến, để cho cô không thể động đậy, một bên ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: " Thẩm tiên sinh có chuyện gì sao?"
Thẩm Lương Xuyên là ảnh đế quốc dân.
Cả Trung Quốc, chỉ sợ không có người không biết anh.
Lục Nam Trạch biết anh, cũng chẳng có gì lạ.
Nghe được lời anh ta, Thẩm Lương Xuyên khẽ cụp con ngươi: " Buông cô ấy ra."
Lục Nam Trạch khiêu mi: " Vì sao? Thẩm tiên sinh có sở thích xen vào việc của người khác?"
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên lại rơi trên cái tay anh ta ôm Kiều Luyến.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, giờ này khắc này chỉ sợ, tay Lục Nam Trạch, đã bị vạn tiễn xuyên qua.
Nhưng không thể có chuyện đó xảy ra.
Anh ta ôm Kiều Luyến như thế, một là có thể chiếm tiện nghi của cô, một cái khác cũng có thể nói là đang khống chế cô.
Nếu như Thẩm Lương Xuyên dám vọng động, như vậy sợ rằng Lục Nam Trạch sẽ làm ra việc bất lợi cho Kiều Luyến.
Ánh mắt Lục Nam Trạch, lại nhìn quanh Thẩm Lương Xuyên và Kiều Luyến.
Một lúc sau, mới chậm rãi mở miệng: " Hai người có quan hệ thế nào?"
Thẩm Lương Xuyên vừa muốn mở miệng nói chuyện, Kiều Luyến lại trực tiếp mở miệng: "Chúng tôi không có quan hệ!"
Một câu, làm Thẩm Lương Xuyên ngậm miệng lại.
Ánh mắt Lục Nam Trạch híp lại, một lát sau, mới chậm rãi mở miệng: "Vậy, Thẩm tiên sinh có chuyện gì?"
Thẩm Lương Xuyên nhìn sang lần nữa, lại phát hiện Kiều Luyến cắn môi: " Anh hai, chúng ta đi thôi."
Này, để Lục Nam Trạch lộ một nụ cười nhẹ.
Chợt, Lục Nam Trạch liền đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu của cô: "Ngoan."
Sau đó, anh ta đóng cửa xe.
Xe chậm rãi chuyển động.
Kiều Luyến nhìn qua cửa sổ xe, có thể nhìn thấy ánh mắt Thẩm Lương Xuyên kiên quyết đứng ở đằng đó.
Kiều Luyến cắn môi, trong hốc mắt hiện ra tuyệt vọng và lo lắng.
Tô Châu rất gần, có thể nói là địa bàn của Lục Nam Trạch.
Nếu như Thẩm Lương Xuyên cùng anh ta đối đầu, tuyệt đối chiếm không được tiện nghi!
Vừa nghĩ tới đây, liền nghe tài xế mở miệng: "Lục tiên sinh, chiếc xe kia vẫn đi theo chúng ta."