Một câu vừa dứt, Lục Nam Trạch nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn chiếc xe kia, từ đầu tới cuối duy trì một khoảng không gần không xa, một mực đi theo bọn họ.
Ánh mắt Lục Nam Trạch rơi vào vào Kiều Luyến: " Em và anh ta có quan hệ thế nào?"
Kiều Luyến cắn môi: " Chúng tôi không có quan hệ."
"Vậy vì sao anh ta đi theo chúng ta?"
Kiều Luyến cúi đầu: " Dù ai nhìn thấy có người bị bắt cóc cũng sẽ theo dõi đi?"
Lục Nam Trạch nghe được câu này, nở nụ cười lạnh, anh ta tới gần Kiều Luyến, một tay bắt được cằm của cô: "Kiều Luyến, em biết thủ đoạn của tôi. Cho nên, chút nữa nếu có chuyện gì, em biết rõ nên nói như thế nào, đúng không?"
Kiều Luyến nghe nói như thế, tròng mắt co rụt lại, một lúc sau mới khẽ gật đầu.
Lục Nam Trạch trực tiếp mang theo Kiều Luyến, đi tới một ngôi biệt thự.
Đến bây giờ, Kiều Luyến cũng không giãy dụa nữa, đi theo anh ta xuống xe.
Vừa xuống, tài xế liền nhìn thoáng qua cổng, quay đầu nói: " Lục tiên sinh, chiếc xe kia rời đi."
Lục Nam Trạch khẽ gật đầu, tiếp đó liền dắt tay Kiều Luyến đi vào trong biệt thự.
Biệt thự này có kiến trúc tinh xảo, bên trong chỉ có hai người giúp việc.
Sau khi vào cửa, hai người giúp việc liền đi đến.
Lục Nam Trạch cởi âu phục, tiện tay ném áo lên trên ghế sa lon bên cạnh.
Thời gian tám năm, để năm đó anh ta từ thiếu niên yêu nghiệt, biến thành một nhân vật chân chính có tiếng nói.
Anh ta nới lỏng cà vạt, lúc này nhìn về phía Kiều Luyến mới lần nữa, vẫn luôn cảnh giác nhìn anh ta: " Nói đi, năm đó nhà em xảy ra chuyện lớn như vậy, sau cùng vì sao em không tới tìm tôi xin giúp đỡ, ngược lại chạy đi? Em là trốn tránh tôi sao?"
Một câu vừa dứt, lập tức Kiều Luyến cắn môi.
Cô không nói lời nào, Lục Nam Trạch liền đứng lên, thân hình cao lớn nhìn thẳng Kiều Luyến: " Em cho rằng em không nói, tôi cũng sẽ không biết? Khi em xuất hiện ở bên trong đoàn làm phim, tôi có thể tìm ra rất nhiều thứ."
Tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại: "Lục Nam Trạch, anh..."
Lời nói còn chưa dứt, điện thoại di động của Lục Trạch Nam vang lên.
Anh ta khiêu mi, chợt cười lạnh một tiếng: " Báo cảnh sát? Thật sự là không biết tự lượng sức mình, vậy cứ để anh ta đến!"
ở bên cạnh, Kiều Luyến nghe thấy hơi sững sờ.
Người nào báo cảnh sát?
Ý nghĩ này vừa hiện lên, chỉ thấy Lục Nam Trạch nở nụ cười: " Thật sự là buồn cười, Thẩm đại ảnh đế báo cảnh sát nói tôi bắt nhốt vợ của anh ta."
Anh ta tiến lên một bước, đứng trước mặt Kiều Luyến: " Em là vợ của anh ta?"
Bị khí thế mạnh mẽ của anh ta áp bách, Kiều Luyến căn bản một câu cũng nói không nên lời.
Cô nhìn thấy trong ánh mắt Lục Nam Trạch đầy lệ khí, không tự chủ được run lên!
Thẩm Lương Xuyên có thể đi tới ngày hôm nay, tất cả đều là dựa vào sự cố gắng của mình.
Một đại ảnh đế, tiền lực nhân lực lại nhiều, nhưng căn bản cũng không phải là đối thủ của Lục Nam Trạch!
Cho nên, cô không thể làm liên luỵ Thẩm Lương Xuyên...
Kiều Luyến cắn môi: " Không phải."
"Rất tốt." Lục Nam Trạch cười: " như vậy tý nữa cảnh sát tới, em biết nên nói thế nào chứ?"
Kiều Luyến nghe nói như thế, nhất thời siết chặt tay
-
Một bên khác, sau khi Thẩm Lương Xuyên báo cảnh sát, đi theo xe cảnh sát trước cửa biệt thự Lục Nam Trạch.
Vốn loại chuyện báo nguy này, khẳng định đám cảnh sát sẽ không thụ lý.
Thế nhưng người báo cảnh sát là Thẩm Lương Xuyên vậy thì không như vậy.
Weibo Thẩm Lương Xuyên có nhiều Fan hâm mộ như vậy, nhân mạch quan hệ quá lợi hại.
Nhưng bây giờ, anh không tiến vào biệt thự, ở chỗ này chờ cái gì?
Một lát sau, một chiếc xe vội vã chạy đến, Tống Thành nhảy xuống, tiện tay đua một vật cho Thẩm Lương Xuyên: " Anh Thẩm, đang tốt mà, anh cầm giấy hôn thú ra để làm gì?