Mạc Tây Thừa dù bận vẫn ung dung dựa vào trên cửa, nghe cô hát ca.
"Hôm nay tôi muốn gả cho anh, hôm nay tôi muốn gả cho anh..."
Tiếng hát này, đều chạy đến bầu trời rồi!
Thế nhưng, không biết vì cái gì, tiếng hát kia truyền tới, vậy mà anh không cảm thấy ồn ào, ngược lại lộ ra một loại đáng yêu.
-
Thời điểm Thi Niệm Diêu tắm rửa, bình thường không ca hát.
Nhưng hôm nay nghĩ đến tắm rửa trong phòng tắm của nam thần... Quả thực là quá kích động!
Cho nên khi chỉ có một người liền nhịn không được.
Khoảng chừng nửa giờ sau, mới tiện tay lấy khăn tắm ra, quấn trên người mình, sau đó mở cửa phòng vệ sinh, lúc muốn ra cửa, tiếng hát im bặt lại!
Cô mở to hai mắt nhìn, không thể tin nhìn người đàn ông trước mặt.
Mà Mạc Tây Thừa, lập tức bị dọa rồi!
Anh chỉ muốn..., muốn nhìnThi Niệm Diêu lúc đi ra bị xấu hổ, lại không có nghĩ qua, người sau khi tắm, là... Không mặc quần áo!
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, nhìn thật lâu.
Một lúc sau, Thi Niệm Diêu mới kêu một tiếng, đưa tay ra, bưng kín bờ vai của mình!
Cái khăn tắm này kỳ thật cũng không lớn, vừa vặn bao lấy vị trí trọng yếu, thế nhưng bả vai mượt mà lộ ở bên ngoài, còn có đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn...
Mạc Tây Thừa vội vàng dời ánh mắt đi.
Đúng lúc này, ở cửa truyền đến tiếng quét thẻ, tiếp theo cửa phòng bị đẩy ra.
Tiếng trợ lý truyền vào: "Anh Mạc, cơm tối tôi mua rồi..."
Thế nhưng còn chưa dứt câu, bả vai liền bị người đẩy, chợt lui về sau một bước, sau đó, cửa phòng lập tức "Ba" một tiếng, liền bị đóng lại!
Tiếp theo, trong phòng truyền đến tiếng nói đè thấp của Mạc Tây Thừa: " Lúc nữa lại nói."
Trợ lý:...Đây là làm sao?
Mà trong phòng, sau khi Mạc Tây thừa làm xong chuyện này, lúc này mới bừng tỉnh phát hiện, kỳ thật chính mình cũng nên đi theo đi ra ngoài!
Đứng ở chỗ này, quả thực là quá xấu hổ!
Mà Thi Niệm Diêu, cuối cùng cũng kịp phản ứng, bỗng nhiên lui về sau một bước, chạy vào trong phòng vệ sinh, khép cửa phòng lại.
"Cái kia, tôi, tôi thay quần áo đã."
Một lúc sau, mới truyền đến tiếng Mạc Tây Thừa: " Ừ."
Một chữ, rầu rĩ, mang theo ngữ khí làm người ta xấu hổ đến cực điểm..
Giờ khắc này, quả thực Thi Niệm Diêu muốn điên rồi.
Ô ô ô!
Chính mình vừa mới ca hát, anh ấy khẳng định nghe được rồi.
Ngũ âm cô vẫn luôn không được đầy đủ, vừa nãy cô hát hẳn không đến mức khó nghe đấy chứ?
Nghĩ tới đây, cô liền đụng tới cửa, nhịn không được ho khan một tiếng: " Này, Mạc tiên sinh?"
"Ừm?"
Thi Niệm Diêu ho khan một tiếng: " Tôi vừa mới..., hát thế nào?"
"Còn tạm được." Ba chữ bình tĩnh, để Thi Niệm Diêu nhẹ nhàng thở ra.
Kỳ thật cô hát dọa chạy nhiều người, nhưng thời điểm ca hát vui vẻ, sẽ không phát hiện chính mình lạc giọng.
Khi vừa nhẹ nhàng thở ra, liền nghe thấy Mạc Tây Thừa tiếp tục mở miệng: "Cô vừa mới đọc thơ sao? Trầm bồng du dương, thật là dễ nghe."
Thi Niệm Diêu:...
Thi Niệm Diêu bưng kín mặt mình, không sống được ô ô ô...
Cô cúi đầu, quả thực là không muốn đi ra cửa gặp người.
Thế nhưng là, cứ trốn trong phòng vệ sinh như vậy, cũng không phải cách.
Thi Niệm Diêu đành phải đứng thẳng người, chuẩn bị mặc quần áo.
Thế nhưng... Quần áo đâu?!
Thi Niệm Diêu trợn tròn mắt!
Nếu như không có nhớ lầm, quần áo của cô... Hình như đặt ở trên giường phía ngoài?
Quần áo...
A a!
Thi Niệm Diêu lại đưa tay ra, bưng kín mặt mình!