Sau khi Thi Niệm Diêu nhìn thấy động tác này, cả người giống như bị tạt một chậu nước lạnh tỉnh táo lại.
Cô đến cùng suy nghĩ gì chứ!
Mạc Tây Thừa có tiếng là duy trì fan hâm mộ của mình, anh ấy không chỉ tốt đối với mình mình, đối với Fan hâm mộ của anh càng tốt hơn!
Cho nên, cô đang mơ mộng hão huyền thứ gì?
Bọn họ tổng cộng mới gặp vài lần, sao Mạc Tây Thừa có thể thích cô?
Cô đang ngẩn người ở đó, Mạc Tây Thừa đã đứng lên, ký tên cho Fan hâm mộ, đưa vở cho cô bé.
Fan hâm mộ hưng phấn nhìn Mạc Tây Thừa, lúc này mới chú ý tới, bên người Mạc Tây Thừa còn một cô gái đứng cùng.
Fan hâm mộ lập tức nhìn qua, sau đó trong nháy mắt kinh ngạc: "Nam thần, người này là trợ lý của anh sao?"
Thi Niệm Diêu nghe nói như thế, quay đầu nhìn sang.
Đã thấy Mạc Tây Thừa đưa tay ra cầm tay của cô, nói với Fan hâm mộ: "Không, cô ấy là bạn gái của tôi."
-
Thi Niệm Diêu cảm thấy như mình đang đứng trên mây.
Cho dù đã đi rất xa, vẫn rơi vào trong sương mù.
Cô cúi đầu, nhìn tay hai người đan vào vào, lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía Mạc Tây Thừa.
Vừa rồi, anh nói cái gì?
Cô là bạn gái của anh?
Dù biết rõ, đây là một lời nói dối đẹp đẽ, thế nhưng vào thời khắc ấy, cô vẫn cảm thấy chính mình hạnh phúc đến sắp chết mất!!!
Xem như là bạn gái một ngày của Mạc Tây Thừa, cô cũng vui vẻ!
Thi Niệm Diêu cúi đầu, trên gương mặt nóng bừng.
Ánh mắt lại rơi vào tay hai người.
Nếu như nói, do có Fan hâm mộ Mạc Tây Thừa mới nắm tay cô, nhưng bây giờ, Fan hâm mộ đã đi rồi, sao Mạc Tây Thừa còn nắm tay của cô.
Ý nghĩ này vừa dứt, Mạc Tây Thừa liền tự nhiên buông lỏng tay cô.
Bàn tay ấm áp vừa rời đi, lúc này cô mới phát hiện, toàn bộ bàn tay đều giống như rơi mất cái gì.
Để cô có chút lo được lo mất.
Lúc Thi Niệm Diêu đang suy tư, liền nghe Mạc Tây Thừa mở miệng nói: "Đến rồi."
"A?"
Lúc này Thi Niệm Diêu mới ngẩng đầu lên, phát hiện đã đến khách sạn.
Cô đần độn chỉ khách sạn, sau đó quay đầu nhìn về phía Mạc Tây Thừa, nhẹ gật đầu, thuận miệng mời: "Anh muốn lên ngồi một lúc không?"
Câu nói này vừa dứt, liền hận không thể che miệng của mình!
Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, củi khô lửa bốc, cô lại còn mời đối phương vào phòng nghỉ của mình ngồi chơi, anh sẽ không hiểu lầm mình, là muốn cái kia anh chứ?
Ý nghĩ này vừa hiện, liền nghe Mạc Tây Thừa mở miệng nói: "Không được, đã quá muộn, tôi đi về trước."
Thi Niệm Diêu đần độn vẫy tay với anh: " A, này, gặp lại."
"Gặp lại."
Giọng trầm thấp, để tâm Thi Niệm Diêu đều tan vỡ rồi.
Sau khi hai người nói xong, còn đứng tại chỗ.
Thi Niệm Diêu mở miệng: " Anh đi trước."
Mạc Tây Thừa lại lắc đầu: " Cô đi trước."
Thi Niệm Diêu:..."Vậy tôi, đi vào?"
Mạc Tây Thừa gật đầu.
Thi Niệm Diêu đi một bước lại quay đầu lại, vẫy tay với Mạc Tây Thừa.
Dáng vẻ đó thật giống như là cô vợ nhỏ của chính mình.
Ý nghĩ này vừa hiện, Mạc Tây Thừa hơi hơi ngẩn người.
Tại sao chính mình có thể có ý nghĩ này?
Anh lắc đầu, lúc này mới quay người rời đi.
-
Mạc Tây Thừa vừa trở lại khách sạn, liền phát hiện cửa phòng của mình bị mở ra.
Anh nhíu mày, đi qua, liền thấy Kiều Y Y đứng ở cửa, đang chỉ huy người khác thu dọn đồ đạc.
Mạc Tây Thừa sầm mặt lại: " Kiều tiểu thư, nếu như tôi nhớ không lầm, đây là phòng của tôi?"
Kiều Y Y cười lạnh: " Anh nhớ không lầm, chẳng qua bây giờ, căn phòng lớn tốt nhất khách sạn là của tôi!"