Một câu vừa dứt, Thẩm Lương Xuyên nhất thời híp mắt lại, con ngươi sắc bén, dừng trên người Thẩm Tu.
Thẩm Tu cười cười, vỗ vỗ bả vai Lục Nam Trạch: " Hiện tại thật sự là thiên hạ của người trẻ tuổi, ý nghĩ Lục tiên sinh thật rất tốt, Thẩm gia chúng tôi thật sự cao hứng hợp tác cùng anh."
Lục Nam Trạch cười rất phách lối: " Đa tạ bác Thẩm khích lệ."
Lời này rơi xuống, nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên lần nữa: " Nghe nói, vị này là con trai trưởng của ngài..."
Còn chưa dứt lời, liền bị Thẩm Tu cắt ngang: " Con trai gì? Tôi không có con trai như vậy, tôi chỉ có một đứa con trai, là Tử Hào."
Nói đến đây, còn nhìn bốn phía một chút, lớn tiếng nói: "Thẩm Tu, coi như chưa từng có nghiệt tử Thẩm Lương Xuyên!"
Hiện trường, đại bộ phận đều là quý tộc giới kinh doanh.
Nghe nói như thế, từng người nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Kiều Luyến đứng bên người Thẩm Lương Xuyên, siết chặt nắm tay..
Đây thật sự là cha ruột sao?
Nói là cừu nhân cũng tin được!
Không biết hiện tại sự nghiệp của Thẩm Lương Xuyên đang đứng bên bờ vực sao? Ông này lại c̣n tới quấy rối!
Trách không được Thẩm Lương Xuyên không kéo được tiền tài, vừa nhìn liền biết là Thẩm Tu giở trò quỷ rồi.
Mà giờ khắc này, ông ta châm chọc Thẩm Lương Xuyên như thế, một lát nữa, còn ai sẽ hợp tác với Thẩm Lương Xuyên, đầu tư cho anh?
Kiều Luyến cắn môi, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Thẩm Lương Xuyên đã nhàn nhạt châm chọc trở về: " Câu nói này, tám năm trước ông đã nói, mọi người đều biết sự thật, ông không cần thiết nhắc nhở mọi người một lần nữa, tôi tin mọi người có thể đến nơi đây, trí nhớ đều không kém."
Thẩm Tu nghe nói như thế, nhất thời híp mắt lại: " Cậu...!"
"Thẩm tiên sinh, nếu như không có chuyện gì, tôi liền đi vào trước. Tôi giống như cũng không có nghĩa vụ, ở chỗ này nghe ông đàm luận."
Thẩm Lương Xuyên lại ném ra một câu nói như vậy, liền mang theo Kiều Luyến vào trong hội trường.
Thế nhưng thời điểm đi qua bên người Thẩm Tu, ông một tay kéo Thẩm Lương Xuyên lại.
Thẩm Tu híp mắt, nhìn anh chằm chằm, sau cùng, ánh mắt lại rơi vào người Kiều Luyến.
Ông thấp giọng mở miệng nói: "Nghiệt tử, vì một cô gái, cậu muốn chính mình mất hết tất cả, đáng giá không?"
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, híp mắt lại, quay đầu nhìn về phía ông.
Thẩm Tu tiếp tục mở miệng: "Chỉ cần cậu và cô gái này ly hôn, Lục tiên sinh sẽ nhường cho tôi toàn bộ lợi nhuận. Đến lúc đó, tôi đón cậu và mẹ cậu trở về, được không?"
Một câu làm Thẩm Lương Xuyên nhíu mày.
Anh nhìn chằm chằm Thẩm Tu, bỗng nhiên mở miệng: "Mai Phượng sẽ đồng ý sao?"
Thẩm Tu hừ lạnh một tiếng: " Cậu cho rằng Mai Phượng giống mẹ anh? Đề nghị này chính bà ấy nói ra! Dù sao cậu cũng là con trai tôi!"
Thẩm Lương Xuyên thật sự cảm thấy buồn cười.
Thẩm Tu ở giới kinh doanh, cũng coi là người thành công, thế nhưng hết lần này tới lần khác, trong nhà bị Mai Phượng mê hoặc đến mất hồn.
Dạng chủ ý này, vậy mà cũng có thể nghĩ ra.
Thẩm Lương Xuyên híp mắt lại, con ngươi nguội lạnh, cuối cùng tản mát ra một cỗ tức giận: " Ông muốn bắt chước Nga Hoàng Nữ Anh, trái ôm phải ấp, có thể tìm cô gái trẻ tuổi, mẹ tôi không có hứng thú với ông!"
Một câu, nhất thời để Thẩm Tu tức giận đến sắc mặt đại biến: " Cậu..."
Thẩm Lương Xuyên không tiếp tục để ý ông ta, trực tiếp đi tới cửa.
Chờ đến khi thân hình anh biến mất tại cửa, Thẩm Tu hít vài hơi, lúc này sắc mặt mới khôi phục bình thường.
Lục Nam Trạch mở miệng cười: "Bác Thẩm không cần lo lắng, chờ anh ta chân chính cùng đường, khẳng định sẽ tìm đến ngài."