Kiều Luyến từ tòa soạn báo đi ra, ở bên ngoài bình phục tâm tình, lúc này mới đón xe về nhà.
Không yên lòng vào nhà, đang muốn đi vào phòng, liền thấy Hạ Noãn Noãn cầm điện thoại di động, đang gọi điện thoại trên ban công.
Giọng của cô ấy rất dịu dàng: " Đúng, thân thể dì Hạ không có chuyện gì."
Đối diện điện thoại là Thẩm Tử Hào, nghe nói như thế, nhẹ gật đầu: " Vậy thì làm phiền cô chiếu cố mẹ tôi trong khoảng thời gian này,."
Lời nói khách khí, trong lúc nhất thời để Hạ Noãn Noãn không biết nên nói gì tiếp, thế là liền mở miệng: "Thẩm tiên sinh còn có chuyện gì sao?"
Thẩm Tử Hào muốn nghe cô ấy nói chuyện tiếp, thế nhưng đến miệng liền thành: " Không có."
"Vậy tôi cúp."
Lời này vừa dứt, Hạ Noãn Noãn liền gọn gàng linh hoạt cúp điện thoại.
Thế nhưng, nhìn qua cô ấy cũng không có lưu loát như vậy, ngược lại ôm điện thoại di động, đứng ở trên ban công, lẳng lặng nhìn chăm chú phương xa.
Đoạn thời gian gần nhất, Hạ Noãn Noãn giống như có chút kỳ quái.
Mỗi ngày đều len lén gọi điện thoại cho Thẩm Tử Hào, thế nhưng hết lần này tới lần khác, trước kia cô là người luôn rất ôn nhu, gần đây lúc gọi điện thoại, không khỏi khiến người ta cảm thấy xa cách.
Cô ấy và Thẩm Tử Hào, không phải quan hệ rất tốt sao?
Kiều Luyến lắc đầu, liền đi qua Hạ Noãn Noãn.
Vừa đi qua, chợt nghe một tiếng nôn mửa.
Kiều Luyến lập tức quay đầu, vội vàng chạy tới trên ban công, trông thấy Hạ Noãn Noãn vịn ban công cửa sổ, đang nôn khan.
Kiều Luyến vội vàng đi đến: " Thế nào?"
Sắc mặt Hạ Noãn Noãn tái nhợt, đối cô khoát tay: " Không sao, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, đoán chừng là do thức đêm nhiều?"
Gần nhất, mỗi lúc trời tối, trước khi đi ngủ Hạ Noãn Noãn đều xoa bóp cho Hạ Diệp Hoa, để cho bà nhanh chóng khôi phục.
Cho nên Kiều Luyến nghe nói như thế, liền lập tức lộ ra áy náy: " Trong khoảng thời gian này, vất vả cho cô rồi."
Hạ Noãn Noãn lắc đầu: " Tôi không sao."
Hạ Noãn Noãn nghỉ ngơi trong chốc lát, cũng cảm giác tốt hơn nhiều, đi theo Kiều Luyến ra ban công.
Kiều Luyến nhìn dáng vẻ cô ấy yếu đuối, không nhịn được bảo thím Lý nhà bếp: "Thím Lý, ban đêm hầm canh gà cho Noãn Noãn đi, đoạn thời gian gần đây cô ấy mệt muốn chết rồi."
Thẩm gia xưa nay không coi gúp việc là hầu, Hạ Noãn Noãn đi vào Thẩm gia, lấy được đãi ngộ giống Tống Nguyên Hi.
Cho nên nghe nói như thế, thím Lý lập tức gật đầu.
Hạ Noãn Noãn muốn nói điều gì, thế nhưng đến miệng lại ngập ngừng, cuối cùng không nói gì.
Kiều Luyến liền lên lầu thay quần áo, sau thăm Hạ Diệp Hoa, cùng bà nói chuyện một hồi, lúc này mới trở lại thư phòng, cầm máy tính định tìm làm việc.
Nhìn trên internet thật lâu, lại gửi mấy bộ hồ sơ, đều như đá ném vào biển rộng.
Đến thời gian ăn cơm.
Kiều Luyến từ trên lầu đi xuống, trong không khí phiêu đãng mùi thơm canh gà.
Cô lập tức hít sâu một hơi, sau đó vọt tới trong phòng bếp: " Thím Lý, canh gà thơm quá!"
Thím Lý cười, mang ra một bát: " Vậy cô uống trước một bát."
"Vâng."
Kiều Luyến tiếp nhận bát, đi ra.
Vừa ra cửa, nhìn thấy Hạ Noãn Noãn cũng từ trên lầu đi xuống.
Sắc mặt của cô ấy còn có chút trắng.
Kiều Luyến lập tức bưng canh gà đến trước mặt của cô ấy: " Noãn Noãn, cô uống trước một chén canh gà đi."
Lời này vừa dứt, chỉ thấy Hạ Noãn Noãn hình như ngửi thấy hương vị canh gà, sắc mặt càng thêm tái nhợt, trực tiếp quay đầu, chạy tới phòng vệ sinh.
Kiều Luyến sững sờ, buông xuống canh gà, vội vàng đi theo tới, vuốt lưng của cô ấy hỏi thăm:
"Noãn Noãn, cô sao vậy?"