Hạ Noãn Noãn lắc đầu: " Không sao, đoán chừng dạ dày không tốt, không có chuyện gì."
Cô ấy xua tay, sau đó đợi đến khi ổn định, lúc này mới theo Kiều Luyến đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Vừa ra cửa, liền thấy Hạ Diệp Hoa đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm một lúc, một lát sau, mới mở miệng: "Cháu, đến, tháng, chưa?"
Đến bây giờ, Hạ Diệp Hoa nói chuyện còn có chút không gọn gàng, nhưng bà nỗ lực từng chữ từng chữ, đem lời nói nói rõ ràng.
Mà câu nói này rơi xuống, Hạ Noãn Noãn liền mờ mịt lắc đầu: " Không có?"
Lời này vừa dứt, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt Hạ Noãn Noãn trực tiếp thay đổi.
Cô ấy không thể tin cúi đầu, mãnh liệt nhìn về phía bụng mình.
Hạ Diệp Hoa cũng nhìn cô ấy: " Này, cháu, có phải, mang thai, hay không?"
Sắc mặt Hạ Noãn Noãn tái nhợt.
Kiều Luyến lại đỡ Hạ Diệp Hoa: " Mẹ, Noãn Noãn còn chưa có bạn trai đâu."
Hạ Diệp Hoa bừng tỉnh đại ngộ: " Này, khẳng định, không phải, đoán chừng, là, dạ dày, vấn đề, qua, bệnh viện, nhìn xem..."
Hạ Noãn Noãn bị dọa vội vàng lắc đầu, một lúc sau mới mở miệng: "Cháu, tự cháu có thể đi, dì Hạ, dì không cần lo lắng."
Nói xong câu đó, trực tiếp lên lâu.
Một lát sau, cô liền nóng nảy mang theo túi mình đi xuống, "Cái kia, chị Kiều Luyến, dì Hạ, em có chút việc, ra ngoài một chuyến!"
Kiều Luyến nhìn bóng lưng của cô ấy, cảm thấy rất khó hiểu.
Nhưng dù sao Hạ Noãn Noãn cũng không phải người trong nhà, việc tư của người khác, không thể hỏi đến.
Cho nên, Kiều Luyến liền vịn Hạ Diệp Hoa, ngồi ở trên bàn cơm, chuẩn bị ăn cơm.
Vừa ngồi xuống, điện thoại di động của cô liền vang lên.
Nghe, đối diện truyền đến tiếng xa lạ: "Xin chào, nơi này là công ty LOT, xin hỏi cô là huấn luyện viên Kiều của chiến đội Q sao?"
Kiều Luyến sững sờ, gật đầu: " Đúng, là tôi."
"Là như vậy, chúng tôi tổ chức hoạt động chụp ảnh, cho nên có thể phiền cô mang theo các đội viên đến phòng làm việc của chúng tôi một chuyến hay không?"
Cầm quán quân thi đấu tại Bắc Kinh, tiếp sau khẳng định sẽ có các loại tuyên truyền, loại chuyện này, những việc này tránh không được.
Cho nên Kiều Luyến lập tức gật đầu: " Được, xin hỏi là lúc nào?"
"Ngày kia cô xem được chứ?"
"Có thể."
Định thời gian xong, lúc này Kiều Luyến mới buông máy xuống.
Công việc ký giả tạm thời còn chưa tìm được, vẫn là trước xem câu lạc bộ trước!
Cô làm huấn luyện viên câu lạc bộ, quả thực là không có trách nhiệm.
-
Đã ăn xong bữa tối, xe Thẩm Lương Xuyên cũng trở về.
Mấy ngày nay, anh vẫn luôn bề bộn nhiều việc, cho nên đều chưa có trở về dùng cơm tối.
Trở về giờ này, khẳng định là chưa ăn qua.
Kiều Luyến vội vàng bảo thím Lý hâm nóng đồ ăn lên, sau đó ngồi ở trên bàn cơm, bồi anh cùng ăn.
Bộ dáng Thẩm Lương Xuyên ăn cơm, lịch sự lại nhanh chóng, nhìn qua cảm giác thật thoải mái.
Kiều Luyến chống cằm, theo dõi anh.
Thẩm Lương Xuyên liền gắp một miếng tôm nõn: " Há mồm."
Kiều Luyến há miệng ra.
Mùi tôm thơm ngát lại tươi mới liền rơi vào trong miệng cô.
Cô nhai hai lần, nuốt xuống, liền thấy Thẩm Lương Xuyên lại gắp thức ăn tới.
Kiều Luyến lập tức khoát tay: "Em ăn rồi, mà ăn đến rất no."
Thẩm Lương Xuyên nhếch mi: " Vậy sao em nhìn anh chằm chằm?"
Anh còn tưởng rằng cô cũng muốn ăn!
Kiều Luyến nghe nói như thế, lập tức cười híp mắt mở miệng: "Bởi vì anh nhìn đẹp nha!"
Thẩm Lương Xuyên:... Cho nên, anh là bị đùa giỡn sao?