Hạ Noãn Noãn nhìn cậu ta một cái, nhìn thấy cậu ta cầm giấy tờ, nhìn trong chốc lát.
Sau đó liền ký tên lên giấy phẫu thuật.
Hạ Noãn Noãn cắn môi.
Cô buông thõng tầm mắt, che lại bi thương trong lòng.
Chẳng qua suy nghĩ một chút cũng đúng.
Đứa bé này, đối với bọn họ mà nói, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Cô hít vào một hơi thật sâu, cùng Thẩm Tử Hào ngồi ghế bên cạnh, chờ đợi kêu tên.
Thời khắc này, trôi qua vừa chậm, lại vừa nhanh.
Để Hạ Noãn Noãn có một loại cảm giác chua xót không cách nào nói rõ.
Cô không biết muốn nói gì, cũng không biết xử lý cái gì, cứ chờ như vậy.
Cuối cùng, bác sĩ gọi cô.
Hạ Noãn Noãn đứng lên, cô nhìn Thẩm Tử Hào, xoắn xuýt do dự một chút, sau đó mở miệng: "Cái kia..."
Thẩm Tử Hào ngẩng đầu lên.
Hạ Noãn Noãn cắn môi, từ từ mở miệng: "Bệnh tình dì Hạ không có chuyện gì, trên cơ bản đã khôi phục sinh hoạt bình thường, nói chuyện cũng như trôi chảy rồi. Anh không cần lo lắng."
Thẩm Tử Hào khẽ gật đầu.
Hạ Noãn Noãn lại cắn môi: "Hôm nay, chúng ta vừa vặn đụng phải, tôi cũng không cần điện thoại cho anh."
Thẩm Tử Hào ừ một tiếng.
Hạ Noãn Noãn nhìn thoáng qua bác sĩ kia, sau đó mở miệng: "Vậy tôi tiến vào."
Thẩm Tử Hào tiếp tục gật đầu.
Hạ Noãn Noãn liền theo bác sĩ, đi vào phòng phẫu thuật.
Con của cô còn nhỏ, không đủ bốn mươi ngày, cho nên tạm thời không có cách nào phẫu thuật, liền định uống thuốc chảy ra.
Bác sĩ mở thuốc cho cô, nói cô uống cái này trước, chờ hai giờ sau, mới uống cái kia.
Sau khi Hạ Noãn Noãn gật đầu, đi tới ghế bên cạnh.
Cô đang ở phòng uống thuốc, sau khi uống xong, quan sát bốn giờ, chảy đứa con ra, không có chuyện gì, mới có thể về nhà.
Thế nhưng ngồi đang quan sát trong phòng, cô lại nhìn viên thuốc kia, có chút uống không trôi.
Trong bụng của cô, đang chứa một đứa bé sống sờ sờ.
Mà bây giờ, viên thuốc này, có thể kết thúc đứa bé này.
Là cách làm tàn nhẫn cỡ nào
Hốc mắt Hạ Noãn Noãn, dần dần ẩm ướt.
Kỳ thật năm nay cô mới 23 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, vừa mới đi vào xã hội.
Cô không biết làm sao đối mặt với loại tình huống này, càng không biết... đối mặt tương lai như thế nào.
Cô chỉ biết, cô bây giờ, lòng đau nhức.
Cô bỗng nhiên đưa tay ra, che kín miệng mình, nước mắt từ trong hốc mắt trượt xuống, sau đó, cô liền gắt gao cắn môi, không để cho mình nghẹn ngào lên tiếng.
Trong phòng quan sát, còn có mấy người khác.
Gương mặt bọn họ chết lặng, giống như mất đứa trẻ đã thành bình thường.
Nhìn thấy bộ dạng Hạ Noãn Noãn, có người còn vỗ vỗ bờ vai cô: "Khóc cái gì? Xem qua thì là lần đầu tiên, về sau cô sẽ bình thường!"
Hạ Noãn Noãn sững sờ.
Là như thế sao?
Có lẽ bởi vì đây là lần đầu, cô vô cùng trân quý và khổ sở.
Hạ Noãn Noãn hít vào một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn về phía viên thuốc trong tay lần nữa, sau đó cầm nước khoáng lên.
Cô vặn chai nước ra, đang định bỏ thuốc vào trong miệng, cửa phòng quan sát chợt bị mở ra!
Hạ Noãn Noãn sững sờ, quay đầu nhìn sang, liền phát hiện Thẩm Tử Hào đứng ở trước mặt của cô!
Trên mặt Thẩm Tử Hào mang theo vội vàng và bối rối, trông thấy cô, mím môi, lúc này mới hỏi thăm: "Đứa nhỏ này, là của tôi sao?"
Hạ Noãn Noãn bị hỏi trực tiếp làm cho choáng váng.
Đứa nhỏ này, là của anh sao?
Thì ra trong lòng anh, anh cho rằng mình là người phụ nữ thay đổi sao?
Đang suy tư, liền nghe thấy cậu ta tiếp tục mở miệng: "Nếu như là của tôi, vậy thì để lại, chúng ta kết hôn đi."