Mặt Kiều Luyến, lập tức đỏ lên!
Hạ Diệp Hoa lại không nhìn thấy cô quẫn bách, mở miệng lần nữa: "Ta ở trong nhà chờ các con về, thương lượng một chút, kết quả nhìn thấy trong trong camera, xe của các con dừng ở bên ngoài, chờ đợi rất lâu cũng không tiến vào, gấp chết được, ta còn muốn ra cửa gọi các con đấy..."
Kiều Luyến:...
Kiều Luyến cảm thấy, quả thực là không mặt mũi thấy người!
Cô hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Lương Xuyên một chút, lúng túng lộ ra một nụ cười mỉm.
Thẩm Lương Xuyên ho khan một tiếng, nhìn về phía Thẩm Tử Hào: "Sao đột nhiên nói muốn kết hôn?"
Một câu, dời đi ánh mắt của Hạ Diệp Hoa.
Hạ Diệp Hoa cũng quay đầu nhìn sang: " Đúng, chuyện gì xảy ra?"
Thẩm Tử Hào nhìn bàn trà trong phòng khách.
Đây là sau khi Hạ Diệp Hoa sinh bệnh, lần đầu tiên cậu ta bước vào nơi này.
Vốn định đưa Hạ Noãn Noãn tới cửa, cậu sẽ xoay người rời đi.
Thế nhưng Hạ Noãn Noãn lại nói: "Ở trong đó ở là mẹ anh, chúng ta muốn kết hôn, không phải nên nói cho dì Hạ sao? Nếu như bà ấy thấy con của mình muốn kết hôn, lại nghe từ chỗ người khác, như vậy bà ấy sẽ thương tâm cỡ nào?"
Vừa nhắc tới thương tâm, Thẩm Tử Hào liền nghĩ đến bệnh tim của Hạ Diệp Hoa.
Lúc này mới bất đắc dĩ đi theo vào.
Mà khi tiến vào, cậu ta liền thấy Hạ Diệp Hoa đang chống gậy, luyện tập bước đi từng chút từng chút.
Cánh tay và chân bên phải, còn có chút chết lặng, cho nên muốn luyện tập nhiều, khôi phục nhanh hơn.
Mà qua lần sinh bệnh này, trong tóc đen của bà, cũng nhiều thêm mấy sợi tơ trắng.
Nhìn Hạ Diệp Hoa như vậy, tâm lý Thẩm Tử Hào, không khỏi chua xót.
Người này, sau khi sinh mình ra, nuôi tới mười mấy tuổi, sau đó rời đi.
Trong lòng cậu ta tràn đầy oán hận đối với bà, thế nhưng giờ này khắc này, đối mặt với Hạ Diệp Hoa già nua, những oán hận đó, làm thế nào cũng nói không nên lời.
Thậm chí những cảm xúc oán hận đó, cũng đều biến mất.
Cậu ta và Hạ Noãn Noãn cùng tiến vào phòng khách, khi tới đây, thậm chí nghe bà kêu, chờ Thẩm Lương Xuyên về nhà.
Thẩm Tử Hào đều không biết mình làm sao, đột nhiên trở nên rộng rãi rồi.
Giờ phút này, nghe được Thẩm Lương Xuyên hỏi như vậy, cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Hạ Noãn Noãn.
Hạ Noãn Noãn hơi đỏ mặt, cúi đầu.
Thẩm Tử Hào liền không nhịn được mở miệng: "Kết hôn là kết hôn, thế nào là đột nhiên kết hôn! Hai chúng tôi kết hôn, mấy người không hoan nghênh phải không?"
Một câu rơi xuống, Hạ Diệp Hoa lập tức mở miệng: "Hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh! Đứa nhỏ Noãn Noãn này cùng ta ở chung một tháng, quả thực là quá thân mật rồi! Nó là đứa bé tốt!"
Hạ Noãn Noãn được khen sắc mặt đều đỏ.
Lúc này vẻ mặt Thẩm Tử Hào mới hoà hoãn lại.
Thế nhưng Thẩm Lương Xuyên tiếp tục mở miệng: "Thẩm Tu và Mai Phượng sẽ đồng ý sao?"
Thẩm Tử Hào ngưng tụ lông mày, ngữ khí cũng lạnh xuống: "Đương nhiên, chỉ cần tôi cao hứng, cái gì bọn họ cũng đồng ý."
Thẩm Lương Xuyên từ chối cho ý kiến này, còn muốn nói điều gì, Hạ Diệp Hoa lại cảm thấy bầu không khí giữa hai anh em không tốt lắm, vội vàng mở miệng: "Các ngươi kết hôn định tại ngày gì?"
"Ngày mai đi lĩnh chứng trước." Thẩm Tử Hào mở miệng: " Vốn định hôm nay, như trễ mất."
Hạ Diệp Hoa lập tức gật đầu: "Được, được..."
Nói xong câu nói này, năm người lại trầm mặc lần nữa.
Loại trầm mặc này, để Thẩm Tử Hào cảm thấy có chút không được tự nhiên, thế là đứng lên, đi ra ngoài: "Vậy tôi đi trước."