Thẩm Tử Hào:...
Sắc mặt Thẩm Tử Hào lập tức đen lại.
Cậu ta ho khan một tiếng, lúc này mới lên tiếng nói: " Cha con, thật đúng là không biết nặng nhẹ. Dì Mai đều không nói lời gì, ông ấy thật nhiều chuyện! Không có chuyện gì, cứ gọi dì Mai, tuổi dì Mai còn nhỏ, gọi mẹ cũng không đúng!"
Cha Hạ liền giống như cười mà không phải cười nhìn cậu ta: " Lúc cha con nói lời kia, dì Mai con ở bên cạnh, ta nhìn ba ấy rất thật rất muốn con gọi là mẹ, Tử Hào, con đi xem một chút đi."
Thẩm Tử Hào sững sờ, khẽ gật đầu.
Chờ đến khi bọn họ lên xe, Hạ Noãn Noãn cũng muốn lên xe theo, Thẩm Tử Hào chợt mở miệng: Noãn Noãn, em ở lại đây đi, chúng ta đã kết hôn, có thể ở cùng một chỗ."
Lời này rơi xuống, cha Hạ lộ đầu từ trong xe ra: "Tử Hào, đừng đừng. Cha con nói, các con đã không hiểu chuyện. Truyền thống trung Hoa chúng ta là làm hôn lễ xong mới có thể ở cùng một chỗ, đừng để cha con lại nói Noãn Noãn không hiểu quy củ."
Thẩm Tử Hào không ngu ngốc, một câu nói rõ cha cậu đã giáo huấn Noãn Noãn, sắc mặt của cậu ta lập tức đen lại.
Chờ đến khi bọn họ rời đi, Thẩm Tử Hào nổi giận đùng đùng về nhà.
Cậu ta tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Tu: "Cha, cha hôm nay cũng quá đáng rồi! Nào ai bộ dạng như cha! Hôm nay là lần đầu tiên người nhà Noãn Noãn tới, cha cứ không cho mặt mũi như vậy!"
Thẩm Tu hừ lạnh một tiếng: "Nuôi ra loại hồ ly tinh như vậy, khẳng định cũng không phải người tốt lành gì! Cái Hạ Noãn Noãn ta đã điều tra, từng làm phục vụ lại sáng chói, có thể là người tốt lành gì! Con sinh ra, ta cũng muốn đi làm DNA, miễn cho nuôi con người khác!"
Thẩm Tử Hào:...
Thẩm Tử Hào nhìn bộ dạng Thẩm Tu, lần lần đầu tiên cảm thấy, tại sao cha có thể cay nghiệt như thế.
Trước kia ông không phải như thế...
Cậu ta cũng là lần đầu tiên nghĩ đến, năm đó mẹ không một chút xu nào đi khỏi, đó là quyết tâm lớn bao, bà sở dĩ không phải muốn rời khỏi cha, rời đi cái nhà này, thậm chí rời đi vội vàng như vậy, có phải không còn có nỗi khổ tâm khác trong lòng hay không?
Trong ánh mắt Thẩm Tử Hào lóe lên mấy phần thâm thúy.
Cậu cúi thấp đầu xuống, một lúc sau, mới không nói tiếng nào lên phòng ngủ.
Cậu ta cảm thấy, cậu ta cần an tĩnh một chút.
--
Hạ Noãn Noãn qua Thẩm gia ăn cơm, đừng bảo là người nhà họ nơm nớp lo sợ, đến Hạ Diệp Hoa cũng cảm giác được đứng ngồi không yên.
Thẩm Tu là dạng người gì, nó so với ai khác đều rõ ràng.
Thẳng đến khi Hạ Noãn Noãn về tới khách sạn, lúc này Hạ Diệp Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Kiều Luyến nhìn dáng vẻ Hạ Diệp Hoa mà dở khóc dở cười.
Nhưng rất nhanh, cô liền không cười được.
Vào mười giờ tối, gác cổng khu biệt thự gọi điện thoại tới, nói có người tìm Kiều Luyến.
Kiều Luyến nghi hoặc, người nào sẽ tìm đến cô?
Gác cổng nói lời có chút trở ngại, chỉ nói kêu cô nhanh ra ngoài.
Kiều Luyến đành phải mặc xong quần áo, đi ra ngoài.
"Anh đi với em." Thẩm Lương Xuyên đi theo phía sau cô.
"Sao vậy? Không yên lòng, sợ em và người khác hẹn hò sao?" Trên đường, Kiều Luyến đùa giỡn nói ra.
Nhưng rất nhanh, cô liền không cười được.
Đi tới cửa chỗ, cô liền thấy một đám người đứng đó.
Có người nhận ra cô, vội vàng tiến lên một bước, một tay kéo tay áo cô: "Chính là cô ta! Con gái gian thương! Cô trả tiền nhà cho chúng tôi! Cô trả mạng cho con tôi... Ô ô ô!"
Nghe đến mấy câu này, trong não Kiều Luyến ong ong một chút, nổ tung!!